Chương 41

Tiếp theo, tất cả mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, Tùy Viên chỉ có thể đứng nhìn, hoàn toàn không có cách nào nhúng tay vào.

Ma tổ được chúng ma tu coi là cứu tinh được thiên hô vạn hoán đi ra, năng lực đã ở thị huyết kỳ, chỉ còn cách hóa ma chân chính có một bước, lão sống đã nghe rất nhiều lời khen ca tụng mình, lại xem thường Huyền Lăng chỉ mới bước vào đại thừa kỳ, nên bị đánh đến trở tay không kịp, lại lộ ra dấu hiệu bại trận, mà lúc này, hai tông Thiên Vũ Thiên Nguyên xa xôi cũng nhận được tin tức Thẩm Gia Di và Thiệu Bồi Nguyên, lại phát giác bổn mạng đăng (đèn sinh mệnh) của Huyền Lăng khác thường, chưởng môn và các chư vị trưởng lão hai tông không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo dị tượng kiếm tu tiến giai đại thừa chạy tới địa bàn ma tu, rốt cục cùng ma tu ma tổ liên hợp, rồi mới miễn cưỡng ngăn chặn Huyền Lăng đang ở trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Tuy đây là địa bàn ma tu, mà chư vị ma tu lại bại dưới chỉ một người một kiếm nên đối với cả tông môn Huyền Lăng vừa hận lại sợ, lại bởi vì ma tổ bị thương, mà phe mình cũng chết hơn phân nửa nên vô lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Lăng bị hai tông Thiên Vũ Thiên Nguyên mang đi, thề rằng phải báo thù nỗi nhục ngày hôm này.

Đương nhiên, Tùy Viên cũng thuận đường bị mang về Thiên Vũ Tông, chỉ có điều, trong đoàn người ngoại trừ chưởng môn và Thiệu Bồi Nguyên còn có tâm tư hỏi thăm cậu vài lời, mọi người còn lại đều đặt lực chú ý vào việc nên áp chế thế nào mà không xúc phạm tới Huyền Lăng, không có thời gian đi phân thần.

Huyền Lăng khi bị mang về Thiên Vũ Tông liền bị tạm giam ở sườn đồi phía sau núi, thân thể bị pháp khí giam cầm, chung quanh còn vẽ đầy trận pháp, trong nhất thời nửa khắc không cách nào giãy dụa, dàn xếp thỏa đáng sau, mọi người lúc này mới tập trung lại, thương lượng đối sách.

Là người duy nhất chứng kiến, Tùy Viên tự nhiên cũng bị kêu đi, để cậu giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối, Tùy Viên nói tất cả, hơn nữa xác nhận Huyền Lăng là bởi vì tình nhập ma, lý trí mất hết, đồng thời cũng biết cắt xén những chi tiết dẫn đến việc Huyền Lăng mất đi thần trí.

Nghe xong Tùy Viên nói, chưởng môn nặng nề mà thở dài, lão đã sớm phát hiện Huyền Lăng công pháp có chút vấn đề, đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, chỉ có điều, lão lại không nghĩ rằng ngày này đến quá bất ngờ, mà phản ứng Huyền Lăng quá mức kịch liệt, khiến lão nửa phần chuẩn bị đều không có. Chắc hẳn, Hách Liên Ngọc bắt đi Thẩm Gia Di, muốn nàng làm lô đỉnh là đã chạm đến đến nghịch lân của Huyền Lăng, khiến cho hắn khó kìm nén được.

Kế hoạch lúc này, cũng chỉ đành tạm thỏa mãn du͙© vọиɠ sinh ra khi hắn nhập ma, đợi cho hắn bình tĩnh trở lại, mới quyết định. Nghĩ vậy, chưởng môn cùng với vài vị trưởng lão thấp giọng trao đổi một chút ý kiến, lập tức đem ánh mắt quăng về phía Thẩm Gia Di đang lo lắng không yên: "Đã như vậy, con liền đến phòng giam sau núi, tìm sư phụ con đi."

Thẩm Gia Di cả kinh, một lát sau mới sáng tỏ hàm nghĩa trong lời nói chương môn, không khỏi có vài phần khó có thể tin – ý tứ chưởng môn là, sư phụ tẩu hỏa nhập ma là vì nàng?!

Thẩm Gia Di cũng không biết là Huyền Lăng đối với nàng hữu tình, nhưng chưởng môn đã cùng trưởng lão quyết định, mà Tùy Viên lại đã chứng minh hắn thật sự là bởi vì tình nhập ma, Thẩm Gia Di cũng không khỏi được có chút dao động, cảm thấy có lẽ là chính mình quá mức trì độn, cho nên hoàn toàn không có thể nhìn ra tâm ý của sư phụ?

Đầu tiên là sư huynh vì mình mà mạo hiểm, dùng thân nuôi ma, sau lại là sư phụ cũng bởi vì nàng mà nhập ma, nếu như quả nhiên là trách nhiệm của nàng, Thẩm Gia Di tất nhiên chắc chắn sẽ không đùn đẩy, nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn Tùy Viên gấp gáp tựa hồ muốn nói lại thôi, mạnh mẽ nhắm mắt lại, lập tức hành lễ: "Đệ tử minh bạch."

Nhìn Thẩm Gia Di không quay đầu lại rời khỏi đại điện, Tùy Viên đem lời suýt nói ra nuốt xuống bụng. Tuy biết rõ nguyên nhân thực sự Huyền Lăng — hoặc là nói Triệu Hi Hòa — tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà Tùy Viên vẫn ôm một tia vọng tưởng, hy vọng nữ chính có thể thuận lợi trấn an được nam chính, sau đó vui vui vẻ vẻ song túc song phi.

"...... Ngươi nghĩ nhiều quá rồi." 5237 buồn bã nói.

Tùy Viên yên lặng che che mặt.

Cảm nhận được đệ tử của mình quấn quýt, chưởng môn vỗ vỗ bờ vai của cậu, bày ra trấn an. Đem tất cả nhìn ở trong mắt, chưởng môn tự nhiên biết đệ tử của mình và Thẩm Gia Di có tình cảm không nói rõ — y thậm chí nguyện ý hy sinh chính mình đi đổi lấy bình an đối phương. Chỉ có điều, trong tông môn, tất cả đều phải lấy tông phái làm trọng, vô luận là cảm tình cá nhân hay là lợi ích Thiên Vũ Tông, Huyền Lăng đều nặng hơn Tùy Viên nhiều lắm, chưởng môn nguyện ý dùng tất cả đi đổi lấy Huyền Lăng bình phục, tự nhiên cũng không tiếc hy sinh tình cảm của đệ tử mình.

Tùy Viên quay đầu nhìn nhìn chưởng môn, không khỏi có chút tuyệt vọng.

"...... Ngươi định làm như thế nào?"5237 trầm mặc một lát, dò hỏi. "Nếu như......"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Gia Di vừa mới rời đi lại lần nữa vội vàng lộn trở lại, lần này, nàng hiển nhiên rất là chật vật, quần áo trên người vốn thuần trắng lây dính bụi bặm cùng vết máu, tóc tai mất trật tự, trên nét mặt mang theo lo sợ nghi hoặc cùng mê man, hai chân tiến vào đại điện liền mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.

"Chuyện gì xảy ra!" Chưởng môn khẩn trương, nhịn không được đứng lên, đi về phía trước hai bước. Lão vốn tưởng rằng đem Thẩm Gia Di phái đi gặp Huyền Lăng tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành, nhưng không ngờ không như mong muốn — bộ dáng nàng rõ ràng cho thấy bị đối phương đuổi trở về, mà Huyền Lăng thậm chí còn xuất thủ về phía đệ tử mà hắn hết lòng yêu thương!

— nếu như, nếu như là vậy, Huyền Lăng thật sự đã nhập ma không thể quay lại...... Chưởng môn trong nội tâm đau xót, sắc mặt không khỏi có chút mệt mỏi.

"Sư phụ...... Sư phụ người......" Thẩm Gia Di thần sắc hốt hoảng, tựa hồ đã trải qua một chuyện rất kinh khủng, tam quan(đã chú thích ở chương nào đó ^.^) như bị hủy, nàng đôi môi hé mở, mê man ngẩng lên nhìn về phía chưởng môn ở chính điện và Tùy Viên bên cạnh lão, mặt lộ vẻ quấn quýt. "Người nói người muốn gặp không phải ta...... là...... Lưu sư huynh...... Lưu Minh Huy......"

Chưởng môn:".................."

Chúng trưởng lão:".................."

Tùy Viên lần nữa yên lặng giơ tay bưng kín mặt.

Chống lại ánh mắt quỷ dị của tất cả mọi người, Tùy Viên khuôn mặt lộ ra biểu tình trầm tĩnh, sâu sắc cảm giác được năng lực chống lại áp lực của mình qua mỗi thế giới đều lại tăng lên, mà tất cả những thứ này hiển nhiên đều là công lao của tên heo đồng nghiệp kia.

"Kế tiếp sẽ phát sinh cái gì?" Mặc dù biểu hiện ra bình tĩnh, nhưng mà Tùy Viên trong lòng lại như đang treo mười lăm cái thùng múc nước, bất an, cảm giác mình sắp tiêu đến nơi rồi.(chém)

5237 trên mặt đồng tình, thật tình vì Tùy Viên — đương nhiên còn vì bản thân nó mặc niệm: "Có lẽ ngươi nên lựa chọn không cứu hắn? Để hắn bị hệ thống xóa bỏ, nói như vậy khó khăn của ngươi cũng liền giải quyết."

Tùy Viên trầm mặc, cậu tuy không thích Triệu Hi Hòa, nhưng lại tuyệt không muốn nhìn hắn chết — tựa hồ còn là vì cậu mà chết đi, cho nên 5237 đề nghị không khiến cậu có chút dao động nào.

5237 thân thể sáng quắc, nó tuy không phải xem mạng người như cỏ rác, nhưng cũng sẽ không để ý sắm vai giả khác ngoại trừ sắm vai giả của mình, cho nên, bản thân nó kỳ thật cũng không đề nghị Tùy Viên làm như vậy. Nhưng mà, nó hiểu tính cách Tùy Viên, biết rõ cậu khẳng định không có khả năng thờ ơ mặc cho Triệu Hi Hòa bị xóa bỏ, cho nên cũng đã sớm dự liệu được đáp án của cậu: "Dù sao, không quản gặp phải cái gì, ngươi đều phải cứu hắn không phải sao? Vậy thì không cần suy nghĩ nhiều quá, hắn muốn làm cái gì ngươi cho hắn làm cái đó là được rồi, hắn nhất định nắm giữ quyền chủ động."

Tùy Viên nhẹ gật đầu, trong nội tâm an tâm một chút.

"Còn nữa." 5237 dừng một chút, đột nhiên nghiêm túc lên. "Nhất định phải nhớ rõ, vô luận ngươi làm cái gì cũng chỉ là vì cứu hắn mà thôi, tuyệt đối không còn gì khác nữa, phải biết kiềm chế chính mình, bằng không đứa bị xóa bỏ nói không chừng sẽ đổi lại thành ngươi."

Tùy Viên có chút nghi hoặc, lại vẫn phải gật đầu đáp ứng, chỉ là cảm thấy 5237 ẩn hàm thâm ý – điều đó cũng tuyệt đối không phải là điều mà cậu muốn biết.

Mang một chút bất an, Tùy Viên bước chân vào phòng tạm giam sau núi, vượt qua ngoài ý liệu của cậu, Huyền Lăng nhìn cũng chẳng chật vật lắm, thậm chí rất có vài phần nhàn hạ thoải mái.

Quần áo vốn nhuốm máu cũng đã thay, tóc dài cũng được chải chuốt lại, nhưng không buộc lên, chỉ để xõa ở phía sau lưng, Huyền Lăng bạch y như tuyết, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn đá, trên bàn thì đặt một ly trà xanh, nếu không có xiềng xích thoáng lộ ra dưới bạch y cùng vầng sáng trận pháp ẩn ẩn chung quanh, Tùy Viên cho là thật ra là hắn đang bế quan.

Nhìn thấy Tùy Viên, Huyền Lăng dung mạo sắc bén nhu hòa xuống, khóe miệng mang một nét cười, đưa tay hướng về phía cậu.

"...... Ngươi xác định hắn tẩu hỏa nhập ma?" Nhìn Huyền Lăng thế nào đều cảm thấy thần trí hắn thanh tỉnh, Tùy Viên không khỏi trở nên nghi hoặc, im lặng hỏi 5237.

5237 trầm mặc một lát, chần chờ trả lời: "Chuyện này...... Ta cũng không rõ lắm a, dù sao ta cũng chưa thật sự nhìn thấy người nào tẩu hỏa nhập ma bao giờ, chỉ dựa vào tư liệu hiện có trong tay suy đoán......"

Mắt thấy Tùy Viên chần chờ, Huyền Lăng một tia cười nhạt thoáng rút đi, ánh mắt lãnh liệt xuống, lại tựa hồ lưu chuyển lên một tia vết đỏ, Tùy Viên trong nội tâm cả kinh, lúc này không dám do dự, bước nhanh hướng phía Huyền Lăng đi đến, đưa tay phóng tới lòng bàn tay của hắn, sau đó bị hắn lôi kéo, ngã ngồi trên đùi của hắn.

Đem Tùy Viên kéo chặt vào trong ngực, Huyền Lăng chui vào cần cổ cậu, tràn ra một tiếng than thở: "Minh Huy......"

Tùy Viên thân thể cứng đờ, 5237 cũng cứng một chút, yên lặng xoay người bay về hướng ngược lại: "Ta cảm thấy được chắc là hắn muốn ta tránh đi, tiếp đến là thời gian riêng tư đi?"

Tùy Viên trơ mắt nhìn 5237 biến mất sau cửa phòng tạm giam, câm nín không nói được gì chỉ cảm thấy chính mình bị vất bỏ! Ở thời khắc mấu chốt này, 5237 sao lại có thể để lại một mình cậu! Bọn họ chính là cộng sự không bao giờ xa nhau cơ mà!qaq

"Triệu...... Hi Hòa?" Cố nén xúc động muốn hất văng cánh tay đang sờ xoạng trên người mình, Tùy Viên cố gắng trấn định lại.

"Hư......" Huyền Lăng nhẹ giọng cắt đứt lời của cậu. "Tuy cũng không phải rất muốn như vậy, nhưng mà hiện tại anh chỉ là Huyền Lăng, mà em cũng chỉ là Lưu Minh Huy."

Tùy Viên: "...... Kỳ thật anh không có tẩu hỏa nhập ma a? Kỳ thật anh rất thanh tỉnh đúng không?"

"Em cảm thấy thế nào?" Huyền Lăng cười khẽ đứng dậy, tay đặt ở cằm Tùy Viên, xoay đầu cậu đối mặt với mình.

Nhìn thấy đôi mắt vốn màu đen nháy mắt biến thành màu đỏ sậm, trong đó ẩn ẩn chôn dấu điên cuồng như muốn xé bỏ tất cả, Tùy Viên lập tức nhu thuận, theo bản năng nghiêng người, đem hai tay đặt trên cổ đối phương.

Lần đầu tiên thấy được Tùy Viên phục tùng thậm chí còn chủ động, Huyền Lăng cảm thấy phức tạp khó hiệu, hắn đưa tay gỡ xuống trầm cài tóc trên đỉnh đầu Tùy Viên, mặc cho mái tóc đen như mức rối tung xõa xuống, như có như không chải vuốt sợi tóc mềm mại.

Cảm nhận được khí tức Huyền Lăng tựa hồ bình thản xuống, Tùy Viên thoáng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù như vậy làm cho cậu rất là không được tự nhiên, nhưng mà cũng không có cách nào khác — trước kia Triệu Hi Hòa không phải thường xuyên đối với mình như vậy sao?

"Ngoại trừ anh ra, có người chạm vào em như thế hay không?" Ghé vào tai Tùy Viên, Huyền Lăng nhẹ giọng hỏi.

Tùy Viên không biết "chạm vào như thế" rốt cuộc là cái gì, nhưng mà vào giờ này khắc này, cậu rất sáng suốt lựa chọn lắc đầu.

Hiển nhiên, đối với Tùy Viên trả lời, Huyền Lăng rất là sung sướиɠ, hắn khẽ nở nụ cười, đưa tay mò mẫm vào vạt áo Tùy Viên: "Như vậy, em có biết tiếp theo anh sẽ làm gì với em không?"

Tùy Viên chần chờ, lắc đầu.

Cậu vô thức cảm thấy việc Huyền Lăng muốn làm với cậu chính là việc Hách Liên Ngọc muốn làm với cậu lúc trước — hoặc là nói việc cậu muốn làm với Hách Liên Ngọc, chỉ tiếc Tùy Viên chưa học được loại tri thức và kỹ năng này, mà lúc 5237 chỉ đạo hiện trường cũng bị Huyền Lăng nhảy vào cắt đứt, khiến cậu hoàn toàn không có cơ hội biết được các bước tiếp theo của lột y phục rốt cuộc là cái gì.

...... Bất quá, chắc hẳn lần này cậu rất nhanh sẽ biết →_→

Nhìn vẻ mặt Tùy Viên đơn thuần mê man, còn kèm theo một chút bất an, Huyền Lăng tâm tình đã rục rịch nay càng thêm tăng vọt. Tẩu hỏa nhập ma cũng không hoàn toàn xóa đi lý trí của hắn, bởi vì tâm trí của hắn đã trải qua muôn vàn thử thách, chỉ là, những chần chờ, do dự lúc trước nay đã biến mất hầu như không còn, còn lại bây giờ là không tiếc hết thảy cướp đoạt cùng khống chế.

"Không biết cũng không sao, anh sẽ dạy em." Huyền Lăng nhẹ nói, đột nhiên dùng sức đem Tùy Viên ôm lấy, đi về một bên giường, mà Tùy Viên cũng chỉ có thể khẩn trương, thân thể căng thẳng, không dự đoán được bị đặt ở trên giường.

Tùy Viên quả thực đau khổ cực kỳ, không có 5237 tại bên người, cậu không có dũng khí đi đối mặt với chuyện xảy ra kế tiếp!

Quần áo bị cởi ra, môi bị che lấp, thử giãy dụa lại bị đối phương trấn áp không cự quậy được, Tùy Viên phát hiện mình không hiểu những động tác của Huyền Lăng, thân thể của cậu dần dần bắt đầu nóng lên, khí tức cũng trở nên gấp gáp, thậm chí cậu cũng mất đi một chút khống chế với cơ thể cậu.

Hạ thân run lẩy bẩy chậm rãi ngẩng đầu lên, thể nghiệm như vậy đối với Tùy Viên mà nói vừa mới lạ mà lại không yên, cảm giác tê dại theo dây thần kinh thẳng tắp xông về đầu, làm cho đầu óc của cậu bắt đầu trì độn, không tự chủ được vươn tay, muốn cố gắng bắt lấy gì đó.

Theo từng nụ hôn, thân thể dần dần trần trụi. Trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lưu lại những vết đỏ loang lổ, bản năng nam tính của Tùy Viên vừa sợ hãi vừa hưng phấn nhìn qua ngón tay thon đài của Huyền Lăng chụp lên nửa thân dưới yếu ớt đang khát vọng của mình, cực kỳ có kỹ xảo yêu thương vuốt ve. Thân là ca nhi tinh khiết, Tùy Viên chưa bao giờ có kinh nghiệm không thể nghi ngờ kiên trì không được bao lâu đã tước vũ khí đầu hàng, phun ra bạch trọc trong nháy mắt, Tùy Viên bị Huyền Lăng hung hăng hôn, cả đầu lưỡi cũng bị mυ"ŧ đến cứng đờ, mà phía sau thân thể cũng cảm giác có cái gì đó mang theo chất lỏng, chậm chạp lại kiên định dò xét vào trong nội thể.

Tùy Viên cứng ngắc lại, lại bởi vì cảm giác không quá đau đớn mà không có bao nhiêu kháng cự, đơn thuần nghi hoặc nhìn động tác đối phương. Cảm nhận được ánh mắt mang theo tò mò của Tùy Viên, Huyền Lăng ngẩng đầu, khuôn mặt như băng tuyết tan ra, liền cả khóe mắt cũng mang theo một tia xuân ý: "Biết tiếp theo anh muốn làm gì không?"

Tùy Viên lắc đầu, phi thường lỗi thời...... sinh ra một cỗ tò mò.

Huyền Lăng cười khẽ, kéo tay của cậu, để Tùy Viên cảm thụ được du͙© vọиɠ vừa kiên cố vừa nóng rực như sắp nổ tung của mình: "Anh muốn nó tiến vào đến trong thân thể em." Dứt lời, ngón tay của hắn còn nhẹ nhẹ cong cong chôn sâu vào trong dũng đạo của Tùy Viên, như đang ám chỉ phương hướng cần phải "tiến vào".

Tùy Viên trầm mặc chốc lát, tuy cậu đối với phương diện này khuyết thiếu thường thức, nhưng không phải là thiếu khuyết đầu óc, cái chỗ kia dung nạp một ngón tay mảnh khảnh thôi cũng đã đến cực hạn rồi chứ huống chi là nửa thân dưới đang rục rịch của Huyền Lăng, chỉ cần người biết suy nghĩ hơi chút cũng biết đây tuyệt đối không phải là cùng một loại!

Lặng im ba giây đồng hồ, Tùy Viên tiêu hóa sự thật này xong đột nhiên sắc mặt đại biến, mạnh mẽ xoay người muốn trốn, lại bị Huyền Lăng sớm có chuẩn bị đè lại bả vai, ngược lại làm cho Tùy Viên sửa thành tư thể nằm sấp.

"Thật thông minh......" Huyền Lăng đặt ở trên lưng Tùy Viên, làm cậu không thể động đậy, lời nói tán dương mang theo giọng điệu nguy hiểm. "Biết rõ lần đầu tiên nên dùng tư thế sau lưng cơ à?"

Tùy Viên bị "hiểu lầm" bất lực nắm chặt ga giường, đột nhiên rất muốn khóc......

"Anh đã nói rồi, em là của anh." Uy hϊếp trầm thấp xen lẫn mưa gió sắp đến, Huyền Lăng không chút khách khí xâm nhập ngón tay thứ hai, tiến thêm một bước khuếch trương dũng đạo đang căng cứng muốn chết của cậu, cho dù đối phương biểu đạt ra ý cự tuyệt, nhưng không có chút nào chần chờ, ngược lại một cỗ du͙© vọиɠ tiến vào hung hăng "yêu thương".

Giờ này khắc này, Tùy Viên trong đầu chỉ có một ý niệm:

–5237 ngươi mau trở lại! Cầu! Chi! Viện! Không có ngươi ta thật sự không chịu được a! QAQ

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chớ có trách ta sớm như vậy khiến cho Tùy Viên thất thân, bởi vì ta muốn cho công nếm thử nếm qua bữa tiệc lớn thực tủy biết vị sau nhưng lại không thể không cấm. Dục tâm ngứa khó nhịn hương vị [ thánh mẫu cười

Về phần tại sao có thể như vậy? Kế tiếp thế giới các ngươi sẽ biết wwwww

ps: Toàn thịt yến thần mã cũng không muốn suy nghĩ, gần nhất ta muốn tu thân dưỡng tính, ăn chay! Một chương này 1k đến chữ trên cơ bản chính là thức ăn mặn cao nhất quy mô , còn lại các ngươi có thể tự hành não bổ..................

ps2: Một chương này cảm giác hảo có dụ dỗ gian da^ʍ không biết nhi đồng dắt lừa thuê, thật cảm giác mình tiết tháo lại nát trên đất [ xoay người nhặt tiết tháo

Cảm tạ ngày mùa thu chi không, tĩnh giống như vũ, ta so với ngươi kiên cường, Tiểu Á no thánh kỳ áo bốn vị muội tử ném địa lôi =3333=