Chương 7: Cổ Trang

Chương 7

Triệu Hi Hòa không biết mình đã lang thang bao nhiêu thế giới, ban đầu còn tràn đầy hiếu kỳ càng về sau càng trở nên thờ ơ đạm mạc, từ một con tốt chỉ có thể chịu hệ thống sắp xếp thăng cấp đến cấp VIP có thể ảnh hưởng đến quy tắc của hệ thống, trên đường đi, mỗi thế giới yêu hận tình cừu được lên kế hoạch tốt nhất đều tựa như mây khói bay qua, không cách nào lưu lại bất luận ấn tượng dư thừa gì trong lòng anh.

Khi Triệu Hi Hòa cứ cho là mình vẫn sẽ một mình lang thang mãi mãi, trí não của anh rốt cục nói cho anh biết, anh khi đạt đến tầng cao nhất, từ nay về sau, anh có thể tùy tâm sở dục mà sống ở bất cứ thế giới nào cũng được, thậm chí tìm một người anh thích, sau đó một mực ở lại bên cạnh nàng.

Lúc đầu, nghe được tin này Triệu Hi Hòa đã thật lâu mới cảm nhận được niềm vui đến tận chân tâm, nhưng cảm giác này cũng rất nhanh tiêu tán vô tung, bởi vì dù cho anh cố gắng tìm kiếm thế nào, cũng không tìm được cái cảm giác tâm động như trước kia.

Trong các thế giới khác nhau cùng với các nữ hài tử khác nhau nói chuyện tình yêu, đã trải qua không biết bao nhiêu nữ tử không thì kiều mỵ hoặc là bá đạo hoặc là lạnh lùng thì cũng là nữ tử mị hoặc, Triệu Hi Hòa đã sớm mất đi năng lực yêu, trái tim lạnh lùng giống như băng.

Nhưng vô luận thế nào, anh vẫn như cũ trăn trở trong các thế giới khác nhau, ôm hi vọng nhỏ bé tìm kiếm, để một ngày nào đó, có thể cùng "người kia" tương ngộ.

Đi tới một thế giới cổ đại mất hết quyền lực, thủ đoạn mà Triệu Hi Hòa ứng phó chỉ là việc dễ như trở bàn tay, anh chỉ đọc qua kịch bản biết nhân vật mình cần phải sắm vai rồi ném sang một bên, chạy ra đường gϊếŧ thời gian.

Sau đó, anh liền gặp được thanh niên ở trên đường có thể hấp dẫn ánh mắt của bất cứ kẻ nào.

Triệu Hi Hòa cũng không phải là chưa từng gặp người diễm lệ mỹ miều như vậy — vô luận nam nữ — mà làm cho anh không khỏi chú mục, chính là bề ngoài rõ ràng bị nuông chiều đến ngạo mạn lại có đôi mắt thanh tịnh tràn đầy hiếu kỳ không một vệt bẩn giống như đôi mắt của hài đồng, có chút không tương xứng, lại phá lệ hấp dẫn người.

Không tự chủ được, Triệu Hi Hòa theo đuôi người nọ, anh quá nhàm chán, nhàm chán đến thậm chí khi tìm được một thứ mới mẻ gì đó, đều muốn tiếp xúc một phen.

Vì vậy, anh nhìn thấy người giống như hài đồng kia đối với những cửa hàng bán những thứ bình thường đến không thể bình thường hơn tỏ ra kinh ngạc, mua được tiểu mặt người rồi lại mua tiếp thứ gì đó đều toát ra niềm vui sướиɠ không hề giả bộ, phối hợp với bề ngoài phong lưu mị hoặc, quả thực làm cho không người ta không thể dời ánh mắt.

Cuối cùng, Triệu Hi Hòa có hứng thú muốn tới bắt chuyện, chủ động lúc người kia có chút khó xử đưa ra đề nghị, giúp cậu bảo quản một ít đồ chơi chồng chất loạn thất bát tao.

Tiếp theo, bọn họ liền nhận thức, Triệu Hi Hòa lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, người này chính là nam thứ trong kịch bản, Tùy Viên.

Triệu Hi Hòa đối với nữ chính chẳng có tí hứng thú, so với phát triển của vở kịch, anh càng ưa thích thứ thú vị mới mẻ gì đó — mà anh cũng có khả năng thay đổi.

Sớm đem nữ chính vứt qua một bên, Triệu Hi Hòa bắt đầu bám lấy Tùy Viên, người thanh niên này nhìn có vẻ ngạo kiều ương ngạnh trên thực tế lại là giống như một tờ giấy trắng ngốc nghếch, anh rất thích cảm giác như vậy, loại cảm giác không cần kiêng nể gì cả muốn gì vẽ nấy, làm cho Triệu Hi Hòa cảm giác phi thường thành công.

...... Dưỡng thành, quả nhiên đại sát khí mà ai cũng không cách nào tránh được! Huống chi là dưỡng thành một hài tử diễm lệ như vậy.

Triệu Hi Hòa lần đầu tiên phát giác mình hóa ra là một tên không tiết tháo nam nữ ăn sạch, anh thích dùng thái độ mập mờ đối đãi Tùy Viên, nhìn y rõ ràng quấn quýt lại cứ thích giả bộ bình tĩnh, tiếp xúc mới mẻ như vậy dần dần làm anh trầm mê. Nhưng, từ đầu đến cuối, Triệu Hi Hòa vẫn thanh tỉnh như cũ, thanh tỉnh với tất cả mọi thứ, giống như các thế giới khác vậy, hết thảy chỉ là nhàm chán vớ được món đồ chơi mà thôi, chỉ có điều, Tùy Viên là món đồ chơi phá lệ làm cho anh thấy hợp ý thôi. (tra công là đây, muốn cầm dao chém quá)

Triệu Hi Hòa cảm thấy, Tùy Viên cho anh lạc thú, như vậy anh liền hồi báo cho y hạnh phúc trên thế giới này. Tuy trong kịch bản, Tùy Viên là nam thứ bị pháo hôi, nhưng nếu như vị nam chính là anh không chen chân vào, bằng vào bề ngoài và địa vị của Tùy Viên, ôm mỹ nhân về cũng là chuyện sớm hay muộn.

...... Chỉ có điều, tất cả bắt đầu vượt qua mong muốn của Triệu Hi Hòa.

Đầu tiên Tùy Viên cái tên ngạo kiều thật sự làm người ta bất lức, rõ ràng thích vô cùng lại cứ tính trẻ con không thừa nhận, làm cho Triệu Hi Hòa quả thực thao nát tâm. Tiếp theo, là báo ứng thái độ mập mờ trước đó, Triệu Hi Hòa phát giác, Tùy Viên bắt đầu đối với mình có mịt mờ ái ý.

Khi anh theo kịch bản được gọi quay lại quân đội Tây Bắc, thủ sầu triền miên [ trường đình tống biệt ] kia quả thật làm cho tâm tình của anh bắt đầu động đậy. Triệu Hi Hòa cảm thấy nếu là Tùy Viên cùng chính mình, coi như là một cái lựa chọn tốt, nhưng anh cũng minh bạch chính mình rất khó động tâm, tánh mạng trong cơ hồ dĩ nhiên đã không có ái tình tồn tại, đối với tâm tính già nua của anh, có lẽ Tùy Viên và nữ chính Phạm Thái Dao cùng một chỗ mới là hạnh phúc chân chính. (edit đoạn này với một con hủ như ta quả thật là ngứa ngáy tay chân mà)

Cho nên, Triệu Hi Hòa không có trả lời, đầu hắn cũng không ngoảnh lại, tính toán chặt đứt mịt mờ cuối cùng của mình và Tùy Viên, nhưng mà, nhân tâm thì không cách nào khống chế, anh lần nữa thất bại.

Tuy ở biên cương xa xôi, nhưng chú ý của Triệu Hi Hòa với Tùy Viên vẫn như cũ không đình chỉ, anh an bài người ở bên cạnh y, tùy thời báo cáo nhất cử nhất động của Tùy Viên. Cho nên, Tùy Viên khi anh đi rồi chán nản, bất hòa với Phạm Thái Dao, Phạm Thái Dao lập gia đình mà Tùy Viên vẫn độc thân như cũ, hết thảy hết thảy đều truyền vào trong tai của anh, làm cho Triệu Hi Hòa lo lắng lại nôn nóng không thôi.

Kịch bản phát triển Triệu Hi Hòa không cách nào cản trở, hơn nữa anh cũng không có khí lực đi cản trở, chỉ là mặc kệ nó đẩy mạnh còn mình thì tùy cơ thích ứng hoàn cảnh. "Người nhà" Định Viễn hầu trong kinh thành đối với Triệu Hi Hòa mà nói chỉ là người qua đường không đáng kể, tâm địa đã nguội lạnh của anh có thể nhìn hết thảy, nhưng lại chưa bao giờ ngờ rằng cỗ sóng triều này lúc Phạm Thái Dao lập gia đình mà thoát ly khỏi vở kịch mà Tùy Viên lại một lần nữa cuốn vào.

Như thể số phận đã an bài, Tùy Viên như kịch bản vì Định Viễn hầu phủ bôn ba lao lực, thậm chí không để ý nguy hiểm an bài gia quyến Định Viễn hầu phủ vụиɠ ŧяộʍ rời kinh — chỉ là đây không còn là vì yêu sâu đậm nữ chính, mà là vì...... yêu sâu đậm nam chính.

Đây là lần đầu tiên Triệu Hi Hòa gặp được người đã thoát được vở kịch, lại vẫn như cũ vì anh mà trả giá hết thảy, mà chỉ cần là "đầu tiên", nhất định dể lại ấn tượng khó phai mờ cho người khác.

Triệu Hi Hòa nhận được tin Tùy Viên bị bắt vào đại lao, vô cùng có khả năng bị tra hỏi, rốt cục một lần nữa cảm nhận được hối tiếc, tự trách cùng lòng như đao cắt, điều này làm cho anh cảm thấy mình vẫn còn là một con người có cảm tình chân chính, anh si mê tại loại cảm tình này, cũng bỏ mặc tình cảm của mình.

Luôn nhớ tới hài tử diễm lệ như đào lại ngốc hồ hồ, đơn thuần hết sức chân thành, Triệu Hi Hòa bắt đầu vì Tùy Viên gặp nạn mà đau lòng lo lắng, anh cố gắng đẩy nhanh tình hình chiến sự một ít, bởi vì Tùy Viên còn chưa chết, y hẳn vẫn bị nhốt trong phòng giam âm u.

Triệu Hi Hòa cảm giác mình có lẽ tìm được rồi cái người mà anh vẫn muốn tìm, có thể một lần nữa giúp anh nhận thức cảm tình là cái gì, người kia chính là Tùy Viên, cái hài tử đã thoát khỏi vở kịch chân chính yêu thương anh lại vì anh không oán không hối kể cả mạng cũng không để ý.

Có lẽ cảm tình Triệu Hi Hòa đối với Tùy Viên thực sự không phải là yêu, chỉ là quan tâm (chỉ là lúc này thôi J)), nhưng chỉ có vậy thôi cũng tốt. Triệu Hi Hòa lang thang đã quá mệt mỏi, anh thực sự muốn tìm được một người có thể để anh chú ý cũng cam nguyện che chở, sau đó dừng lại, cùng hắn nắm tay đi đến hết nhân sinh.

Mang theo mong chờ, Triệu Hi Hòa rốt cục trong lao tìm được Tùy Viên, bị tra tấn cơ hồ không còn hình người vẫn như cũ đẹp như vậy (điêu), đẹp đến mức làm cho Triệu Hi Hòa không thể rời mắt, giống như trong lúc chết đuối vớ được cây cỏ cứu mạng.

Triệu Hi Hòa mang tất cả vốn liếng ra nịnh nọt Tùy Viên bị anh tổn thương, nhưng là có lẽ đây chính là trừng phạt của vận mệnh vì anh thờ ơ lúc trước, Tùy Viên không còn còn đối với anh mở rộng cửa lòng như trước nữa.

Kết cục, Tùy Viên vẫn ra đi, giống như kịch bản, mang theo một thân tình thương ảm đạm rời đi, Triệu Hi Hòa rốt cục muốn bắt lấy lại chỉ có thể nắm lấy không khí, chân chính đem Tùy Viên khắc vào trong nội tâm.

Một thế giới này chấm dứt, Triệu Hi Hòa một lần nữa quay về giao lộ giữa các thế giới, sau đó, anh ngạc nhiên nhìn thấy thân ảnh mỹ miều ửng đỏ mà anh vẫn tâm tâm niệm niệm.

Tùy Viên vẫn như cũ mỹ lệ khiến người ta phải khϊếp đảm, chẳng qua chỉ không có lười biếng mị hoặc, không còn nét đơn thuần không vệt bẩn trần trụi trưng trên mặt nữa. Bên cạnh cậu có một trí não tròn tròn đang trôi nổi lơ lửng giống như đúc cái của Triệu Hi Hòa, giống như đang tát vào mồm hắn mà rêu rao đủ các loại sai lầm của anh ở thế giới đó. (Đáng đời chưa, đi lừa con nhà người ta lại bị người ta lừa lại =)))

Nhìn thấy Triệu Hi Hòa, Tùy Viên cũng hơi sững sờ, sau đó rất nhanh lộ ra nụ cười thân mật — đúng vậy, thân mật, mà không phải cái căm hận đã từng làm cho Triệu Hi Hòa đau lòng.

Đến lúc này, nếu như Triệu Hi Hòa vẫn không rõ, như vậy trong đầu của anh chứa cũng không phải là óc, nghiến răng nghiến lợi địa nhìn xem Tùy Viên dẫn đầu biến mất, Triệu Hi Hòa khí thế bức nhân quét về phía trí não của mình, lạnh giọng hỏi: "Hắn đi thế giới nào?"

"...... Là thế giới mạt thế tang thi." Trí não của Triệu Hi Hòa lảo đảo trả lời, mang theo biểu tình giải quyết công việc. "Xác định muốn tự chủ lựa chọn mạt thế tang thi sao?"

"Đương nhiên, ta xác định." Triệu Hi Hòa ngoéo khóe môi một cái. "Lang thang lâu như vậy, đã thành cấp nguyên lão, lại bị một đứa non nớt đùa bỡn, không trả thù trở về, đây quả thực thiên lý khó dung!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: wwwww vì vậy nam chủ nam xứng liền bắt đầu bọn họ tại bất đồng thế giới cùng * cùng gϊếŧ lữ trình......[ cáu bẩn!

Vì mao các ngươi đều nói tra công ngược thụ? Kỳ thật rõ ràng là tra thụ ngược công sao......