Chương 1: Hâm mộ

Tiếng chuông tan học tiết tự học buổi tối vang lên, phòng học vốn dĩ an tĩnh, bỗng trở nên có chút ồn ào.

Rõ ràng mọi người đều không phát ra âm thanh, nhưng cảm giác bồn chồn khi cuối cùng cũng có thể tan học về nhà dường như đã chuyển từ vô hình thành hữu hình.

Chủ nhiệm lớp cũng cảm giác được, dùng tốc độ nhanh nhất giải xong nửa bài còn lại, giải thích vài câu rồi tuyên bố tan học.

Khi chủ nhiệm lớp đi ra khỏi phòng học, tiếng hoan hô trầm thấp bùng nổ, tiếng bàn ghế cọ xát va chạm cũng từ phía sau truyền đến.

Chủ nhiệm lớp khẽ lắc đầu đi về phía văn phòng, mà trong phòng học, học sinh cũng nhanh chóng thu dọn sách vở, chỉ có Nghiêm Hân Nhiễm vẫn như cũ ngồi không nhúc nhích.

Cô hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ học sinh giá rẻ trên cổ tay.

9 giờ 6 phút…… Thật sớm……

Cô lắc đầu, nhìn thoáng qua đôi bàn tay trắng nõn, lúc cô nhấc mắt lên đã nhìn thấy cô bạn cùng bạn dịch ghế, xách cặp sách lên, vội vàng đi về phía cửa lớp học.

Bạn cùng bàn với cô hình như có bạn trai, gần đây luôn nhìn thấy có một nam sinh tới đón.

Mấy ngày hôm trước ngồi xe buýt, cô còn nhìn thấy nam sinh đi xe máy chở cô ấy, rất nhanh đã vượt qua chiếc xe buýt cô đang ngồi.

Tuy rằng đã bắt đầu mùa đông, ngồi ở xe máy chắc hẳn sẽ rất lạnh, nhưng cô vẫn thấy ghen tị.

Hoặc nói cách khác, cô không chỉ hâm mộ bạn cùng bàn, mà cô hâm mộ rất nhiều người, ít nhất là những người có chỗ để về……

Nghiêm Hân Nhiễm thong thả ung dung thu dọn cặp sách đi ra khỏi phòng học, đi đến trạm xe buýt.

Cô không về nhà, mà ngồi xe buýt đến chỗ mẹ làm việc, bởi vì nếu mẹ không có nhà, trong nhà cũng chỉ có cha dượng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nửa năm trước sao? Hoặc sớm hơn, cô đã không thể nhớ rõ.

Chỉ nhớ rõ, ban đầu ánh mắt cha dượng nhìn cô có chút kỳ quái.

Sau đó, người cha dượng vẫn luôn không để ý đến cô bỗng nhiên bắt đầu thân thiện với cô, không chỉ ôm vai gọi cô là con gái, mà còn từ vai cô đi xuống, cọ ở trên ngực cô.

Tiếp đó, cha dượng còn sờ mặt cô, vỗ mông cô như đang nói giỡn….

Vì thế, mỗi lần mẹ không có nhà, cô đều nhốt mình khóa trái cửa phòng, mà cha dượng không có việc gì tới gõ cửa, gọi cô ra, lấy đủ mọi lý do, giống như sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ.

Cô tất nhiên sẽ không mở cửa cho ông ta, chỉ có thể lạnh lùng xử lý, dần dần, cha dượng cũng không còn thân thiện với cô, chỉ là ánh mắt nhìn cô càng thêm kỳ quái, cũng làm cô thêm sợ hãi.

Sau khi tan học cô không dám về nhà, mà đến chỗ mẹ làm việc, chờ bà tan làm lại cùng nhau trở về.

Mẹ cô đang dọn dẹp trong một căn phòng tối, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ ngày hôm sau, làm việc theo ca đúng giờ, làm một ngày nghỉ một ngày.

Điều này có nghĩa là, cô sẽ ở phòng tiện ích cho tới sáng mai, sau đó trực tiếp đi học.

Nửa giờ sau, Nghiêm Hân Nhiễm ở trạm cuối xuống xe, đi vào tiểu khu cách nhà ga không xa.

Tiểu khu cách trung tâm thành phố có chút xa, vào một đêm mùa đông như vậy, chưa đến 10 giờ đã không nhìn thấy người, làm nơi đây vắng vẻ, quạnh quẽ lạ thường.

Đôi tay Nghiêm Hân Nhiễm để vào trong túi áo khoác đồng phục, hơi nhún vai, lướt qua ánh sáng đèn bảo vệ và cánh cổng sắt, sau khi đi thẳng về phía trước 20 phút, đến một con hẻm nhỏ rồi rẽ phải, ánh mắt bị một chiếc xe dừng ở đầu hẻm hấp dẫn.

Đó là chiếc màu đen xe, lớp sơn sáng bóng dị thường, dưới ánh sáng tối tăm, ánh đèn phản chiếu dường như mang theo vẻ xa hoa, cực kỳ bắt mắt.

Khi đi ngang qua chiếc xe, cô theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn biển số xe rồi thu hồi tầm mắt, rẽ vào con hẻm nhỏ.