Chương 2: Phong ca?

Hẻm nhỏ tối om, chỉ có hơn mười mét trước khi ánh đèn ló dạng, đó là một khu trò chơi.

Khu trò chơi rộng khoảng 50-60 mét vuông, chỉ có hơn mười cái máy trò chơi điện tử, có phần trống trải.

Hai chàng trai ngoài hai mươi tuổi đang ngồi dựa trước cửa chơi game 97*, mà bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đang ngồi ở quầy nhàm chán cắn hạt dưa.

*Game Siêu cấp 97 hay còn có tên gọi Quyền vương 97 là một trò chơi đánh nhau đối kháng rất hay. Đây là trò chơi rất nổi tiếng trên hệ máy NES thời xưa với tên gọi The king of fighters 97 . 12 nhân vật mạnh nhất sẽ cùng nhau tranh tài để tìm ra quyền vương đích thực

Nghiêm Hân Nhiễm mới đi tới cửa, hai người trẻ tuổi liền nghe thấy động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn cô.

“Lại tới tìm mẹ em nữa à?” Trong đó có một người đàn ông tóc hơi dài mỉm cười hỏi, sau đó lại quay đầu tiếp tục trò chơi.

Người đàn ông tên Trần Húc, người còn lại tên Vương Bân, đều đến nơi này xem.

Hai tháng gần đây, hầu như ngày nào bọn họ cũng nhìn thấy Nghiêm Hân Nhiễm, đối với cô không hề xa lạ, biết cô là con gái của Lưu Quyên, người quét dọn ở đây.

Nghiêm Hân Nhiễm không trả lời, mà hơi cong môi kêu một tiếng Trần ca, Vương ca.

“Muốn ngủ lại đây à?” Trần Húc một bên hỏi một bên nhanh chóng ấn phím.

“Vâng.”

“Vậy làm xong bài tập về nhà thì đến tìm bọn anh, anh mang em đi ăn khuya.”

Ngay khi Trần Húc vừa nói xong, Vương Bân phá lên cười.

“Cười em gái mày!” Trần Húc ngoài miệng mắng, nhưng vẫn cười theo.

“Này, không phải, mày mẹ nó hỏi người ta có phải ngủ lại đây hay không, tao còn tưởng rằng mày muốn nói cái gì, kết quả mày lại cho lão tử ăn khuya!”

“Ha ha ha —— vậy mày mẹ nó cảm thấy lão tử muốn nói gì?!”

“Thuê phòng cho người ta ngủ hoặc nhà mày…… Thao! Muốn chết muốn chết!”

Nghiêm Hân Nhiễm đứng phía sau hai người không khỏi nhìn về màn hình trò chơi, nhìn thấy Môn Thúc túm chặt chân của tám vị thần ném xuống dưới đất, sau đó lại nắm lấy, quăng thêm vài cái trên mặt đất rồi mới đánh……

‘KO——’

“Thao!”

“Gà mái*.”

*chỉ người nhút nhát, yếu đuối.



“Lại đến!” Vương Bân không phục, quay đầu hét lớn với người phụ nữ trung niên: “Chị Dương, mang cho em thêm mấy đồng nữa đến đây.”

Người phụ nữ cười, mở ngăn kéo, lấy một đồng xu rồi đứng lên.

Nghiêm Hân Nhiễm cũng im lặng cười, “Trần ca, Vương ca, em đi vào tìm mẹ trước.”

Trần Húc quay đầu lại nhìn về phía cô, không nói chuyện, chỉ gật gật đầu, nhìn cô xoay người đi được vài bước, dường như nhớ ra cái gì lại vội vàng gọi cô lại.

“Này, chờ một chút.”

Nghiêm Hân Nhiễm dừng lại bước chân, quay người, Trần Húc nhìn cô nói: “Phong ca hôm nay ghé chơi, đang ở bên trong, chút nữa em đi vào nhớ tránh một chút.”

“Phong ca?”

“Ông chủ lớn ở đây.”

Đầu Nghiêm Hân Nhiễm lướt qua hình ảnh chiếc xa màu đen ở đầu hẻm cô chưa từng thấy, đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại.

Trần Húc thấy cô nhíu mày, cho rằng cô đang sợ hãi, vội vàng lại nói: “Thật ra cũng không có gì, Phong ca không cho phép người nhà tới tìm, mà em lại mặc áo đồng phục, anh sợ Phong ca nhìn thấy em, hỏi tại sao lại có học sinh ở đây, với tính cách của Bạch chủ quản không chừng…..Đến lúc đó lại đi tìm mẹ em…..”

Nghiêm Hân Nhiễm hiểu được, vội vàng để cặp sách của minh đặt lên băng ghế bên cạnh, một bên nói lời cảm ơn, “Cảm ơn Trần ca đã nhắc nhở em.”

Trần Húc cùng Vương Bân đang thắc mắc tại sao cô lại cởi cặp sách, ngay sau đó liền nhìn thấu cô đem khóa kéo đồng phục kéo xuống, bắt đầu trực tiếp cởi đồng phục.

Hai người sững sờ chớp mắt một cái, Vương Bân mở miệng, “Em cởϊ qυầи áo làm gì?”

“Em đem đồng phục học sinh cởi ra.” Nghiêm Hân Nhiễm trả lời.