Chương 3: Cô nói dối

Trần Húc nghe xong không nhịn được cười ra tiếng, “Em không cần khoa trương như vậy, Phong ca chưa chắc đã nhìn thấy em, hơn nữa dù nhìn thấy cũng chưa chắc đã hỏi, anh chỉ là….”

“Không không không, tốt nhất là không nên mặc, đồng phục học sinh quá dễ thấy.” Nghiêm Hân Nhiễm đem áo đồng phục nhét vào trong cặp sách, một lần nữa nói lời cảm ơn, “Trần ca, thật sự cảm ơn anh.”

Mặc kệ Phong ca có cho phép người nhà tới tìm hay không, nhưng thời gian dài cô tới đây Bạch chủ quản biết rất rõ.

Nếu thật sự bị hỏi câu gì, Bạch chủ quản đột nhiên không cho cô tới, vậy cô phải làm sao?

Đây là nơi duy nhất ngoài trường học cô có thể tới…..

Trần Húc không nói nên lời, tự hỏi chính mình có phải lắm miệng quá hay không, lại nhìn thấy dưới lớp đồng phục cô mặc một chiếc áo thun hơi mỏng, hơn nữa có chút rộng, căn bản không có hiệu quả giữ ấm thì không khỏi nhíu mày.

“Sao em mặc ít như vậy?”

Mới vừa đem đồng phục nhét vào cặp sách, Nghiêm Hân Nhiễm có chút không phản ứng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Húc với ánh mắt nghi hoặc.

Trần Húc xoa cằm nhìn cô, “Anh nói là em mặc ít như vậy không lạnh sao?”

“Ừm…… Không lạnh.” Nghiêm Hân Nhiễm cười đáp lại, cúi đầu kéo khóa cặp sách lên.

Cô nói dối, sao có thể không lạnh?

Hiện tại đã cuối tháng 11, ban ngày trời nắng còn tốt, nhưng ngay khi mặt trời lạnh, nhiệt độ không khí lập tức giảm mạnh, hơn hai mươi độ biến thành 17 hoặc 18 độ, hơn nữa thời tiết này còn tốt, trời không mưa.

Nhưng, cô không mặc……

Cha dượng ở bên ngoài thiếu nợ không ít, mấy năm nay, tiền lương của mẹ cô đều chuyển hết cho cha dượng trả nợ, cho nên mẹ cô đã lâu chưa mua thêm quần áo cho cô, ngay cả hiện tại cái áo thun cô mặc bên trong, là của mẹ cô……

Trần Húc không nói gì nữa, chỉ là nhíu mày nhìn Nghiêm Hân Nhiễm đem cặp sách đeo lên vai.

“Trần ca, Vương ca, em đi vào trước.”

“Đi đi.” Trần Húc gật đầu.

Nghiêm Hân Nhiễm xoay người đi vào bên trong, nhưng cô cảm nhận được có tầm mắt ở phía sau, đầu không khỏi hiệm lên Trần Húc vừa rồi nhíu mày nhìn cô, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không nói nên lời.

Con gái đều yêu cái đẹp, không muốn người khác nhìn mình trong bộ dáng chật vật, mà cô chỉ có thể che giấu sự xấu hổ của mình dưới lớp áo đồng phục.

Ánh mắt Trần Húc vừa rồi làm cô thấy xấu hổ, ánh mắt kia mang theo một chút nghi hoặc cùng thương hại, khiến cô người đã lâu chưa được quan tâm, dưới đáy lòng dâng lên một tia ủy khuất, ấm áp…..

Ngay cả những người không thân quen cũng quan tâm, để ý đến cô một chút, còn mẹ cô thì sao?

Trong lòng mẹ cô ngoại trừ người đàn ông kia, không còn thứ gì khác…..

Nghiêm Hân Nhiễm đi đến cánh cửa cạnh quầy, vén rèm lên đi vào.

Căn phòng sau tấm rèm không lớn, bên phải là bồn rửa tay, bên cạnh phòng chứa đồ lặt vặt, còn bên trái là phòng vệ sinh.

Cô theo thói quen lướt qua phòng, rẻ phải, vươn tay mở một canh cửa chống trộm màu xanh lam.

Cửa vừa mở ra, cùng với âm thanh náo nhiệt ồn ào, hỗn hợp mùi thuốc lá lập tức ập vào gương mặt cùng bàn tay đã bị đông cứng của cô.

Thế giới sau cánh cửa hoàn toàn khác với vẻ lạnh lẽo bên ngoài, bốn nhóm được sắp xếp trong không gian rộng hơn 200 mét vuông, rất đông người qua lại, vô cùng náo nhiệt.

Như thường lệ, các con bạc mải miết đoán già đoán non, nghiên cứu đường đi nước bước, không ai để ý đến sự xuất hiện của cô.

Khi cô chú ý tới khu A ở bên trong cùng, không chỉ có một vài người đứng ở đó, mà Bạch chủ quản cũng đang đứng ở đó.

Hơn nữa lúc này Bạch chủ quản hoàn toàn không còn bộ dáng cao cao tại thượng giống ngày thường, khuôn mặt không tính trẻ trung tràn đầy nụ cười lấy lòng, đang cúi đầu cùng người đàn ông ngồi trên ghế nói gì đó.

Có thể được nhiều người vây quanh như vậy, người ngồi ở kia hẳn là ông chủ mà Trần ca vừa nói tới……