Chương 4: Cùng cô nghĩ không giống nhau

Nghiêm Hân Nhiễm nghĩ, một bên dựa tường đi vào phòng chứa đồ, một bên hơi nghiêng đầu, tò mò lướt qua mấy người đang vây quanh ở kia, muốn nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế trông như thế nào.

Thời điểm Bạch chủ quản đang cúi xuống nói chuyện với người đàn ông đứng thẳng dậy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy góc nghiêng của người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Cô cảm thấy, ông chủ sẽ giống như Bạch chủ quản vậy, hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, thích mặc vest, quần áo chỉnh tề, cái bụng bia nhỏ hơi phồng.

Nhưng người đàn ông so với Bạch chủ quản chênh lệch rất lớn, không chỉ có vẻ ngoài trẻ trung, mà ăn mặc cũng rất tùy ý, áo khoác lông vũ mỏng và chiếc quần dài màu xám khói.

Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, nhấn vào nút đặt cược khi đang cầm chiếc bật lửa trên tay chơi, bên cạnh có người ồn ào, hét lên rằng anh đã mở sáu hộp lớn rồi mà vẫn mua hộp lớn à?

Người đàn ông không nói chuyện, khóe môi giơ lên, tự tin nở nụ cười.

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nhìn anh, môi mấp máy, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng người bên cạnh lập tức cười vang, nụ cười mang theo một chút ái muội.

Tuy rằng tò mò người phụ nữ nói cái gì làm người bên cạnh cười như vậy, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm đã đi đến phòng chứa đồ, thu lại tầm mắt, xoay người vặn cửa đi vào.

Mặc dù được gọi là phòng chứa đồ nhưng rất sạch sẽ, không chỉ có sô pha mà còn có cả bàn trà, TV, chỉ là cạnh tường chất đống rương đựng thuốc lá, khăn giấy, cùng với ít trái cây, hạt dưa, lá trà, đều là đồ dành cho khách.

Công việc của mẹ Nghiêm Hân Nhiễm phải làm rất đơn giản, chinh mà mỗi nửa giờ đi ra ngoài quét dọn một vòng, pha thêm chút trà, thời gian còn lại có thể ở trong phòng chứa đồ xem TV, đan áo len.

Có lẽ do hoàn cảnh đặc thù, công việc không tính mệt mỏi này tiền lương không chỉ cao hơn so với bên ngoài, còn không có nhiều điều khoản, để một người ngoài như cô cũng có thể làm việc ở đây.

Nghiêm Hân Nhiễm rất trân trọng môi trường này, để làm người ở đây có ấn tượng tốt về cô, cô đã từ bỏ tính trầm mặc ít lời ngày xưa, không chỉ hỗ trợ dọn dẹp, mà thấy ai cũng gọi một tiếng anh, gọi một tiếng chị.

Phần lớn người ở đây đối với cô cũng không bài xích, chỉ có Bạch chủ quản, cũng không biết do tính tình vốn cao cao tại thượng, hay là không thích cô tới, dù sao mỗi lần nhìn thấy cô đều trưng khuôn mặt lạnh lùng.

Lúc này Lưu Lệ Quyên vừa quét dọn xong đang cùng dì Trương, một người quét dọn khác, ngồi trên sô pha xem TV.

Nhìn thấy cô đi vào, Lưu Lệ Quyên không ngoài ý muốn, biểu tình nhàn nhạt, không nói chuyện.

Nhưng dì Trương ở bên cạnh lập tức cười gọi cô, “Tiểu Nhiễm tới à?”

“Dì Trương.” Nghiêm Hân Nhiễm cong môi, lễ phép gọi.

Dì Trương chỉ vào ghế sô pha, “Mau lại đây ngồi.”

Nghiêm Hân Nhiễm đi qua, cởi cắp sách đặt lên sô pha, dì Trương liền đem đĩa sứ trắng trên bàn trà đẩy tới trước mặt cô.

“Nào, tới ăn táo.”

“Cảm ơn dì Trương.”

“Cảm ơn cái gì, vừa rồi cắt cho khách rất nhiều, ăn không hết cũng phải vứt đi.” Dì Trương cười ha ha, lại hỏi, “Đúng rồi, làm xong bài tập về nhà chưa?”

“Chỉ còn toán học, cái khác đều đã làm xong.”

Dì Trương nghe vậy có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Thật là không cần nhọc lòng, con trai dì nếu bằng một nửa cháu thì tốt rồi.”

Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng lộ ra một nụ cười hơi ảo não, “Con trai đầu linh hoạt hơn, cháu tương tối ngốc, chỉ có thể dùng nhiều thời gian, học bằng cách thuộc lòng.”

Dì Trương lập tức nở nụ cười, giơ tay chỉ chỉ cô, “Miệng nhỏ thật biết cách dỗ người.”

Nghiêm Hân Nhiễm cong môi cúi đầu không nói chuyện, bởi vì cô thật sự đang cố gắng làm dì Trương vui vẻ.

Bốn chữ học bằng cách nhớ này thật ra không liên quan gì tới cô, bởi vì trí nhớ của cô từ nhỏ đã rất tốt.