Chương 31: Rõ ràng muốn trở về ôm em gái

Trần Cương lần thứ hai lộ ra biểu tình tôi tin bạn cái quỷ, “Em cứ tiếp tục nói dối đi.”

“Là sự thật .” Trần Húc là vừa tức giận vừa buồn cười, “Người ta là học sinh ngoan, rất đơn thuần.”

“Ồ.”

“……”

Trần Húc vô ngữ gãi đầu, “Tin hay không tùy thích.”

“Không phải vấn đề anh có tin hay không, mà là ở sòng bài hỗn độn sao có thể có học sinh? Hoặc là học sinh ngoan, đơn thuần?”

“Không phải khách hàng, là con gái của một người dọn dẹp, cô ấy thường xuyên tới tìm mẹ, cho nên quen biết.”

“…… Như vậy a.”

Trần Húc gật đầu, Trần Cương lại hỏi: “Muộn như vậy cô ấy còn ở đó sao?”

“Ở, trong khoảng thời gian này, chỉ cần mẹ cô ấy đi làm, cô ấy đều sẽ qua đêm ở đó.” Trần Húc dứt lời, Trần Cương lại nhướng mày, vội vàng bổ sung, “Ở phòng chứa đồ ngủ, ngày hôm sau lại đi học.”

“A……Nghe như có chút huyền bí.”

“Anh không tin, em cũng không có biện pháp.”

Trần Cương tất nhiên không tin, ngày mùa đông, có ai lại đi ngủ ở phòng chứa đồ.

Hắn bĩu môi, “Rõ ràng vội trở về ôm em gái ngủ thì có.”

Trần Húc cũng lười giải thích, “Vậy em muốn ôm em gái ngủ, anh có để em đi không?”

“Đi đi đi, đều đã nói ra lời này, anh có thể không cho sao.”

Trần Húc cười, đứng lên, “Anh, em đi trước.”

“Muốn anh đưa em tới bệnh viện lấy xe không?”

“Không cần, em tự gọi xe là được.”

“Được rồi.”

Là vội vã muốn gặp Nghiêm Hân Nhiễm, nửa giờ Trần Húc đã chạy đến nơi, nhưng lại nghe được tin tức Nghiêm Hân Nhiễm không tới.

“Không tới?” Trần Húc có chút không muốn tin.

Vương Bân kéo nhẹ môi dưới, lộ ra biểu tình thương mà không giúp được.

Khóe miệng Trần Húc hơi co giật, “Tại sao tao lại cảm thấy mày đang lừa tao?”

Vương Bân nở nụ cười, “Là không có tới thật.”

Trần Húc vẫn không muốn tin, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, 11 giờ rưỡi, lúc này hẳn còn chưa ngủ……

Đúng lúc này, lão Hạng ngồi ở bên cạnh hút thuốc, “Đừng nhìn, người ta thật sự không tới.”

“…… Không phải hôm nay mẹ em ấy đi làm sao?"

“Mẹ em ấy đi làm, lại không phải em ấy đi làm, không tới cũng rất bình thường.” Lão Hạng trả lời.

“……” Hắn không còn lời gì để nói!

Bên kia, Nghiêm Hân Nhiễm đã thuê một phòng khách sạn cách trường học không xa, còn tắm nước nóng.

Tuy rằng tối hôm qua có thể nói một đêm không ngủ, cơ thể cô cũng rất mệt, nhưng cô lại không ngủ được.

Cô nhìn xấp tiền trong tay, lòng như bị thứ gì đó đốt cháy, vẫn luôn rạo rực.

Có lẽ, đối với nhiều người, số tiền này không tính là cái gì, đặc biệt là với Phong ca.

Nhưng đối với cô mà nói, đó có thể là tương lai của cô…..

Trong lòng kích động, Nghiêm Hân Nhiễm lấy cuốn sổ tay, bắt đầu tính toán, lên kế hoạch chi tiêu, xem thế nào để chống qua được kỳ thi đại học.

Tính toán xong, hơn hai giờ sang Nghiêm Hân Nhiễm mới chìm vào giấc ngủ, đó là giấc ngủ an ổn chưa bao giờ có.

Ngày hôm sau cô không đi học, 9 giờ cô bước ra khỏi khách sạn, sau đó mua một ly trà sữa bên cạnh trường học mà cô đã nghĩ đến từ lâu, cô đi xung quanh, tìm kiếm một căn phòng phù hợp.

Lúc 11 giờ, Nghiêm Hân Nhiễm đi vào một khu nhà cũ xưa cho công nhân viên thuê.

Khu nhà cách trường học không xa, từ cổng trường học đi bộ hơn mười phút liền đến, hơn nữa giá cả lại rẻ.

Khuyết điểm chính là nằm ở lưng chừng núi, dân cư ít, phòng ở cũ.