Chương 32: Nhớ tới anh

Chủ nhà là một bác gái thoạt nhìn hơn 50 tuổi, hơi béo, cười lên trông rất nhân hậu, thấy Nghiêm Hân Nhiễm còn là học sinh, bác gái có chút sững sờ.

Nghiêm Hân Nhiễm cười cùng chủ nhà giải thích, nói cha mẹ mình đi nơi khác làm ăn, căn nhà cô thuê vừa lúc đến hạn mà chủ nhà lại đột ngột muốn tăng giá.

Hoàn cảnh gia đình nhà cô không tốt, cha mẹ ở bên ngoài cũng không kiếm được nhiều tiền, cô nghĩ dù sao phần lớn thời gian đều sống một mình, cha mẹ rất ít khi trở về, nên muốn đổi sang phòng ở nhỏ hơn, giá cả rẻ một chút.

Bác gái sau khi nghe xong, đáy mắt hiện lên thương hại, giảm cho cô 200 tệ tiền đặt cọc, vốn phải trả tiền phòng nửa năm, cũng cho cô trả theo quý.

Không chỉ có như thế, bác gái còn để lại số điện thoại cho cô, nói nếu mạch điện trong nhà xảy ra vấn đều, có thể gọi điện cho bác gái, bà sẽ đến xem.

Nghiêm Hân Nhiễm chân thành nói lời cảm ơn, trong lòng cảm kích đồng thời không khỏi thở dài.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nói dối là chuyện bình thường đối với cô, hơn nữa còn lợi dụng sự đồng cảm của người khác……

Ký hợp đồng thuê nhà, thanh toán tiền, bác gái lại giải thích một số điều cơ bản về phí tiền điện nước, sau đó mới rời đi.

Nghiêm Hân Nhiễm đưa người xuống dưới lầu, vòng đi vòng lại, cô đi đến siêu thị.

Cô cần phải mua chăn, nệm, dầu gội, xà phòng, kem đánh răng, bàn chải đanh răng cùng với đồ dùng sinh hoạt, cô còn mua một cái nồi nhỏ, mua chút gia vị, như thế có thể ở nhà nấu mì, tiết kiệm được không ít tiền, cuối tuần còn có thể cải thiện bữa ăn cho chính mình.

Đúng rồi, còn phải mua quần áo, cô sắm cho minh hai chiếc áσ ɭóŧ dày cộp, một chiếc áo len, cô……sợ lạnh……

Nghiêm Hân Nhiễm bận rộn một ngày, buổi tối ở phòng nấu mì, ăn xong liền ngã xuống giường ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, cô theo thói quen rời giường lúc 6 giờ rưỡi, vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó đi học.

Trên đường đến trường, trời vẫn xám xịt, đèn đường cách một khoảng xa mới có một cái, ánh sáng mờ nhạt, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sang đó bị sương mù bao phủ.

Sáng sớm trời vẫn lạnh như vậy, nhưng khóe môi Nghiêm Hân Nhiễm vẫn không hề hạ xuống.

Bởi vì hôm nay cô mặc rất ấm, phía dưới áo đồng phục là một chiếc áo thun dày cộp, còn áo ngực…..Đó là một loại cảm giác trọng sinh…..

Cô đi ăn bữa sáng, sau đó đưa giấy xin nghỉ phép cho chủ nhiệm lớp trước tiết tự học buổi sáng.

Bởi vì cô chẳng mấy khi xin nghỉ, hơn nữa thành tích học tập vẫn luôn tốt, cho nên chủ nhiệm lớp cũng không cần giấy chứng minh từ bệnh viện.

Khi tan học, cô không dong dài giống như trước, mà là lao nhanh ra ngoài trường học.

Cô muốn nhìn một chút, hôm nay anh sẽ đến sao……

Nhưng mà, cô không nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, không chỉ có giữa trưa hôm nay, buổi chiều, buổi tối, bao gồm ngày hôm sau, ngày thứ ba cũng không thấy.

Cuối tuần……

Bởi vì sinh hoạt ổn định, không còn lo lắng hãi hùng, không chỉ trạng thái tinh thần Nghiêm Hân Nhiễm tốt hơn rất nhiều mà cả thể lực cũng ngày càng tốt hơn.

Tuy đã đem toàn bộ lực chú ý đặt vào việc học tập, nhưng ngẫu hiên cô vẫn nhớ tới anh…..

Ví dụ như khi học tập mệt mỏi, cố sẽ nhớ tới hình ảnh anh xụ mặt đuổi cô xuống xe.

Ví dụ như, trước khi đi ngủ, cô sẽ nhớ tới anh dùng giọng điệu trào phúng bảo cô đi bán thân.

Hay mỗi ngày khi tan học, không thấy anh xuất hiện, cô sẽ nhớ tới cách anh nhấn mạnh quan hệ của hai người chỉ là quan hệ mua bán…..