Chương 33: Anh có chuyện muốn nói với em

Trong nháy mắt, một tuần nữa trôi qua.

Trong lúc này cô cố tình tiếp cận Diệp Tang, còn giúp Diệp Tang giấu điện thoại di động.

Cô không phải thật sự muốn giúp anh theo đuổi Diệp Tang, cô chỉ biết rằng, dính líu đến người đàn ông đó, đó là con đường tắt khác ngoài việc học tập.

Hơn nữa, cô muốn có một người bạn……

Sau khi hết tiết tự học buổi tối, đi ra khỏi trường học, Nghiêm Hân Nhiễm theo thói quen nhìn về phía đường đối diện.

Khi không nhìn thấy chiếc xe màu đen, đáy lòng cô dâng lên một tia mất mát, vừa mới chuẩn bị thu hồi tầm mắt, cô lại nhìn thấy chiếc xe mini màu trắng.

Cô theo bản năng nheo mắt lại, muốn nhìn rõ một chút, sợ chính mình nhìn lầm, không nghĩ tới cửa xe mở ra.

Thật sự là hắn……

Nhìn thấy Trần Húc xuống xe, hơn nữa đối phương rõ ràng cũng đang nhìn cô, Nghiêm Hân Nhiễm chậm rãi xoay người, nhìn về hướng Trần Húc.

Trần Húc cười nhìn cô, trở tay đóng cửa xe rồi đi đến chỗ cô.

Nghiêm Hân Nhiễm nhíu mày, nhìn hắn bước nhanh lướt qua đường cái đi đến trước mặt minh, cô có chút nghi hoặc hỏi: “Trần ca, sao anh lại tới đây?”

“Đương nhiên là tới tìm em.” Trần Húc cười, “Em có chuyện gì sao?”

“Em còn có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì còn không tới sòng bài, em ngày đó còn giận sao?”

“……” Nghiêm Hân Nhiễm nghe có chút không thể hiểu được đồng thời cũng nhớ không lâu trước đây, cô còn chờ mong Trần Húc như vậy.

Nghĩ lại, thời điểm cô bị cự tuyệt, có bao nhiêu khổ sở……

Cảm giác giống như ngay cả tia nắng cuối cùng đều cách xa cô, toàn bộ thế giới đều là màu xám.

Nhưng mà lúc này đã lâu như vậy, nếu không phải hôm nay hắn đột nhiên tới đây, cô gần như đã quên mất hắn.

Rốt cuộc khi đó tình cảm cô đối với hắn quá nông cạn, chỉ muốn tìm một chút ấm áp, hoặc vốn dĩ đối với cô là một chút lạnh lùng mỏng manh.

Hoặc cái gọi là cảm tình ấy, khi tuyệt vọng chân chính đến gần, nó chẳng là gì cả……

Trần Húc thấy cô cúi đầu im lặng, hắn hơi nghiêng đầu, “Ngày đó em thật sự giận sao?”

“…… Không có.” Nghiêm Hân Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nếu không, sao hơn một tuần em không tới?”

Nghiêm Hân Nhiễm trầm mặc hai giây ngẩng đầu, “Em cùng mẹ em cãi nhau, cho nên không tiện đến đó.”

Trái tim Trần Húc treo hơn một tuần, nghe được lời này lập tức buông xuống, “Anh còn nghĩ em giận anh.”

Nghiêm Hân Nhiễm cong môi, lộ ra nụ cười lễ phép, nụ cười cũng mang theo một chút khoảng cách, “Đúng rồi Trần ca, anh tìm em có chuyện gì sao?”

“Ách……Anh có chút chuyện muốn nói với em.”

Nghiêm Hân Nhiễm không hé răng, ngửa đầu nhìn hắn, chờ hắn nói.

“Khụ ——” Trần Húc ho khan một tiếng, giơ tay sờ mũi, “Cái kia…… Ở đây quá nhiều người không thuận tiện, nếu không chúng ta đổi chỗ khác.”

Sự xuất hiện của Trần Húc làm Nghiêm Hân Nhiễm có dự cảm, cô nhẹ chớp hạ mắt, mặt lộ vẻ do dự, “Em còn chưa làm xong bài tập về nhà.”

“Không mất nhiều thời gian…..Cũng không đi xa…..Đúng rồi, lúc anh lái xe đến đây nhìn thấy phía trước có tiệm trà sữa.”

Nghiêm Hân Nhiễm không muốn đi, dù sao cô cũng đã nhận tiền của người ta, cũng nhớ rõ những gì mình đã hứa với người ta.

“Hiện tại là thời gian tan học, chỗ đó cũng có rất nhiều người.” Nghiêm Hân Nhiễm nói, giơ tay chỉ về trạm xe buýt cách đó không xa, “Đi đến đó, nơi đó ít người.”

Trần Húc vừa nghe, đương nhiên cũng không muốn.

Thật vất vả mới nhìn thấy người, ngoài việc thổ lộ, cũng muốn có không gian ở chung.