Chương 2: Rời khỏi

Mặc cho tối qua đã nghe anh thấp giọng thở dốc bên tai mình suốt một đêm, nhưng giọng nói sáng sớm lại có chút khác biệt so với buổi tối, nếu nói ban đêm trong sự ẩn nhẫn và khắc chế là tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, vậy thì ban nãy chính là trầm khàn và lười biếng sau khi xong chuyện.

Gợi cảm trêu người, cô vừa nghe đã cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn.

Cô khẽ ừm một tiếng, vội vàng tắt đèn điện thoại, ngơ ngác nằm đó bất động. Cô còn chưa nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông, cũng sợ người đàn ông nhìn thấy mặt mình. Dù sao cô cũng không phải đơn thuần muốn hẹn làʍ t̠ìиɦ, thân phận và tin tức nói với đối phương trên wechat đều là giả, cô không muốn đối phương nhớ rõ tướng mạo của mình, đỡ phải sinh thêm chuyện.

Người đàn ông bên cạnh không nói gì nữa, từ trên giường ngồi dậy, khỏa thân đưa lưng về phía Dư Vấn Ngưng đi vào nhà tắm.

Sau khi đèn nhà tắm bật lên đã chiếu sáng cả căn phòng khách sạn vốn không rộng lớn này. Dư Vấn Ngưng chống người dậy nhìn người đàn ông trong cửa thủy tinh trong suốt, lúc trò chuyện trên wechat anh nói mình cao 1m83, xem ra không hề nói dối chiều cao, người đàn ông vai rộng eo hẹp, làn da được đèn trong nhà tắm soi rọi trắng nõn như sữa tươi, chỉ có phần sau ót bị phơi dưới ánh mặt trời, lộ ra một vùng da nhỏ màu lúa mạch.

Thân hình dường như còn gầy yếu hơn Dư Vấn Ngưng tưởng tượng, tuy có thể mơ hồ nhìn thấy đường cơ bắp ở phần đùi, nhưng nhìn thế nào cũng không khớp với thể hình của vận động viên bơi lội trong tưởng tượng của cô.

Bỏ đi, khỏe mạnh là được.

Dư Vấn Ngưng cũng không định yêu cầu quá nhiều, dù sao trên đời này cũng không có người đàn ông hoàn hảo. Chỉ cần IQ bình thường, cơ thể khỏe mạnh là đủ rồi.

Cô duỗi tay xuống giường sờ soạng một lúc, tìm quần áo đã cởi ra tối qua của mình. Không biết từ khi nào vớ da đã bị xé rách, cô nhìn thoáng qua rồi giơ tay ném vào thùng rác. Khỏa thân bò dậy từ trên giường, nhặt lại áo ngực và qυầи ɭóŧ trên sô pha, Dư Vấn Ngưng thành thục mặc lai quần áo, chỉnh sửa mái tóc rối loạn của mình, lấy chun buộc tóc từ trong túi ra tùy ý cột tóc đuôi ngựa.

Động tác của cô rất nhanh, lúc cài nút áo cuối cùng trên áo sơ mi lại, người đàn ông trong nhà tắm vẫn chưa ra ngoài.

Rất muốn tắm rửa, Dư Vấn Ngưng ngửi mùi trên người mình, lại nhìn giờ, đáng tiếc, không đủ thời gian.

Dư Vấn Ngưng mở hành lý bên cạnh, lấy lá thư trong tầng kép đã chuẩn bị từ trước đặt lên gối đầu giường, sau đó đầu cũng không quay lại rời khỏi phòng.