Chương 4: Giúp cháu tìm một người

Chỉ có vài giọt vết máu dính trên ga trải giường màu trắng và nếp gấp lộn xộn có thể chứng minh chuyện đêm qua cũng không phải do anh tưởng tượng, đêm qua ở đây xác thực có một người phụ nữ...

Trên gối đầu để một phong thư màu trắng dễ làm người khác chú ý, là tin sao?

Đàm Địch Châu không thể chờ đợi được mở ra xem, khi nhìn thấy tiền bên trong anh lâm vào trầm tư...

Đây là... Nghĩ anh là trai bao rồi hả?

Đàm Địch Châu chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, anh ngồi ở mép giường, sờ cái chăn còn chứa độ ấm kia, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói lên lời và... Tức giận!

Anh đã thủ thân như ngọc trong nhiều năm lại bị một người phụ nữ không biết là ai dùng 3000 khối tiền cướp đi đêm đầu tiên... Con mẹ nó...

Anh không có sĩ diện sao?

Anh càng nghĩ càng tức giận, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chú hai, giúp cháu tìm một người."

...

Dư Vấn Ngưng vội vàng rời khỏi khách sạn, lúc ngồi trên tàu cao tốc mới phát hiện điện thoại di động của mình vẫn luôn để ở chế độ máy bay.

Cô vừa chuyển về chế độ bình thường thì điện thoại hiện lên hơn 10 cuộc gọi nhỡ, tiếng chuông của tin nhắn cũng báo hơn mười tin nhắn chưa đọc trên tài khoản Webchat của cô.

Vu Tiên Sâm: Đυ. má, con mẹ nó cô lại chơi điệu múa tiên với tôi à? [03:47]

Vu Tiên Sâm: con mẹ nó tôi nhớ kỹ cô rồi, cô đừng để cho tôi bắt được cô! Tôi báo cảnh sát rồi, cô hãy đợi cảnh sát đến bắt cô đi! [03:57]

Vu Tiên Sâm: [hình ảnh]

Vu Tiên Sâm: Ra tay thật độc ác! Tiện nhân! Đcm mày! Đáng đời làm gà! [04: 02]

Dư Vấn Ngưng nhìn tin nhắn sững sờ, hai ngón tay cô phóng to ảnh chụp ra, là bức ảnh chụp cánh tay cơ bắp vừa thô và to với những vết bầm tím dày đặc, giống với ảnh cơ bắp tự chụp lúc trước cô nhận được không khác mấy.

Kỳ quái, tin nhắn này gửi lúc nào vậy? Rạng sáng lúc 3 giờ... Không phải lúc đó anh vẫn còn đang đυ. cô sao?

Cô gửi lại cái dấu chấm hỏi (???) nhưng lại bị đối phương chặn lại, Dư Vấn Ngưng mở vào vòng bạn bè mới phát hiện mình đã bị vào danh sách đen.

Tàu cao tốc rất nhanh xuất phát, mắt Dư Vấn Ngưng nhìn lướt qua dãy số của cuộc gọi nhỡ, rõ ràng cô vẫn còn trong kỳ nghỉ nhưng điện thoại của thực tập sinh dưới tay cô vẫn chưa từng ngừng lại. Một tiếng thở dài vô ý thức từ trong miệng cô tràn ra, cô đứng dậy bước qua lối đi nhỏ, đi đến chỗ giao nhau của toa tàu, lần lượt gọi điện thoại lại cho từng người.