Chương 10: Đau

Tạ Hoành không đáp lời, ánh mắt rơi xuống mặt nàng trở nên u ám hơn.

Viên Gia Luật tưởng rằng anh muốn từ chối cô.

Người uống say luông không còn giữ được lý trí, Viên Gia Luật cũng giống vậy.

Cô đột nhiên đưa tay đẩy người anh ra, Tạ Hoành không hề phòng bị, bị cô đẩy ngã vào ghế sa lon, sau đó cô dạng chân ngồi lên người anh, sợ cô té xuống, anh không thể không dùng tay bảo vệ cô.

Theo động tác cúi người của cô, cúc áo khoác cũng bung ra, xương quai xanh cùng phần lớn da thịt nõn nà phía dưới đều hiển lộ toàn bộ, cô không mặc áo ngực, để phối với viếc váy này cô chỉ dùng một miếng dán ngực, nhưng trong lúc xô đẩy, chẳng biết nó đã rơi ra từ lúc nào.

Tạ Hoành chỉ liếc mắt nhìn liền thấy phần ngực in hằn qua lớp vải, da thịt nõn nã như trượt ra. Anh nhắm mắt lại, hô hấp có chút bất ổn, nhưng vẫn mang ý định thương lượng với cô: "Em xuống trước đi, tôi đồng ý với em."

Viên Gia Luật lắc đầu, bĩu môi, mềm giọng nói: "Không muốn."

Tay cô đè lên phần hạ thân dù chưa cương cứng cũng đã hằn thành một khối lớn trên quần, thầm hạ quyết định: "Em muốn ngủ với anh."

Ánh mắt Tạ Hoành tối sầm lại, anh hít vào một hơi, nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói: "Viên Gia Luật, đừng lộn xộn."

Cơn chếnh choáng xông tới, cô căn bản hoàn toàn không nghe thấy anh đang nói gì, chỉ chấp nhất rút tay ra khỏi tay anh, một tay khác thì đi lột quần áo anh.

Anh sợ mình dùng sức quá mạnh sẽ làm cô bị thương, vừa lúc bị cô chiếm ưu thế.

Viên Gia Luật xốc áo anh lên, quần cũng bị cô nhanh chóng tụt xuống, vắt hờ trên đầu gối, chỉ còn chiếc qυầи ɭóŧ giam giữ khúc thịt đang ở trạng thái lên nòng kia.

Anh không hề biết cô lại có sức lực lớn đến như vậy.

Cô nhìn anh nở nụ cười giảo hoạt, cúi thấp người ôm cổ anh, lè lưỡi khẽ liếʍ qua yết hầu người trước mắt.

Xương cột sống Tạ Hoành tê rần, mặt anh căng cứng, hô hấp dồn dập, nỗ lực kềm chế mình, anh tóm chặt lấy hai tay cô, cảnh cáo lần cuối: "Viên Gia Luật, đi xuống."

Cô uốn éo cái mong nhỏ, cách quần áo ma sát phần cứng rắn của anh. Anh ôm chặt lấy eo cô, xoay người đặt cô xuống dưới thân, dùng hai chân ngăn cản cô làm loạn.

Cô mở to mắt, hốc mắt có chút ướŧ áŧ, vừa vô tội lại vừa khiến người ta hận không thể khi dễ một phen.

Dây lưng buộc váy bỗng nhiên bị tụt nút, không còn gì ngăn cản, bộ ngực sữa nhanh chóng lộ ra, đôi thỏ ngọc ngạo nghễ ưỡn lên, vừa đỏ vừa cứng rắn, khiến người ta thèm nhỏ dãi, không ngừng đung đưa trước mắt anh.

Chỉ anh há miệng, là có thể ngậm lấy phần thịt mềm phấn nộn kia.

Viên Gia Luật tiến tới hôn lấy môi anh, lại bị anh nghiên mặt tránh thoát.

Trong mắt của anh đè nén du͙© vọиɠ.

Đôi đồng tử đen kịt, nhìn thấy mà giật mình.

Cô không sợ anh, thấy anh né tránh nụ hôn của mình, cô lại thở phì phò đi cổ của anh, cắn xong còn cảm thấy không hài lòng, liền liếʍ láp phần cằm cương nghị, khiến cho phần miệng anh ẩm ướt, phía trên toàn là nước bọt của cô.

Cô dựa đầu vào ghế sa lon, hai chân không ngừng lắc lắc, giọng lộ vẻ đáng thương.

"Tạ Hoành, em ngứa quá, anh cũng sờ sờ em, được không?"

"Không..." Được.

Một chữ cuối cùng bị cô che ở trong miệng, cô giơ ngón trỏ lên chặn môi anh lại, tạo thành động tác im lặng, thần bí nói: "Nói dối là liệt dương đấy."

Tạ Hoành: "..."

Không cho anh có cơ hội nói tiếp, Viên Gia Luật trực tiếp dùng hành động chứng minh quyết tâm của cô. Cô cầm tay Tạ Hoành trực tiếp đặt lên mông mình.

Chỉ bị anh đυ.ng một cái, tiểu huyệt liền không nhịn được khẽ thít chặt.

Bờ mông của Viên Gia Luật đầy đặn, chỉ nhào nặn một cái là có thể bóp thành vô số hình dạng dụ hoặc khác nhau.

Anh không nhúc nhích, gân xanh trên trán nổi lên, ghế sô pha chật hẹp giống như bị ai đó hút mất không khí, khiến người ta hô hấp khó khăn.

Anh trầm mặc nhìn chằm chằm cô, loại hành vi này tương đương với chấp nhận cách làm của cô.

Trong lòng Viên Gia Luật vui vẻ, không chịu nổi cơn ngứa ngáy trong tiểu huyệt, cô liền nắm chặt hai ngón tay của anh, lột chiếc váy đã xốc xết qua một bên. Lúc ra cửa cô ngại phiền phức nên không có mặc quần bó, chỉ có một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh che khuất cảnh xuân bên trong.

Ngay cả đồ lót cũng bị cô vứt qua một bên, phía trên có một vệt chất lỏng màu trắng, là dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ tiểu huyệt của cô.

Cô dùng một tay đẩy cửa huyệt ra, một tay khác cầm ngón tay của anh, chậm rãi cắm vào bên trong.

Miệng huyệt khá nhỏ, cho dù là có thủy dịch bôi trơn cũng vẫn là nửa bước khó đi, đi vào liền bị thịt mềm bên trong cắn không cho vào, chỉ mới tiến vào một đoạn nhỏ, cô liền đau đến hít vào một hơi.

"A... đau quá."

Khóe mắt cô đau đến thấm ra nước mắt, bị người đàn ông dùng ngón tay lau đi, ánh mắt anh u ám, đưa tay xoa âʍ ѵậŧ của cô, nói khẽ: "Mới vào ngần ấy em liền chịu không được."

Anh rút ngón tay ra, đầu ngón tay ướt sũng nước bôi lên cánh mông trắng nõn của cô: "Lát nữa làm cách nào ngủ tôi đây?"