Chương 11: Dạy bảo (H)

Viên Gia Luật mê mang nhìn chằm chằm vào anh, bị anh nói như thế, cô vẫn thật thà ngừng lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Trong đầu đột nhiên hiện ra bộ AV mình xem lúc còn học đại học kia.

Cô dùng sức gật đầu mấy cái, cười tủm tỉm nói: "Biết nha, chính là dùng vật kia của anh cắm vào nơi này."

Cô dùng tiểu huyệt ma sát lung tung lên trên âm hành của anh.

Dường như sợ anh không tin, cô vừa làm vừa nói tiếp: "Thật, em từng xem qua rồi, biết phải làm thế nào."

Tạ Hoành cảm thấy sự nhẫn nại của anh dần trôi hết trước sự dụ hoặc vô tình của Viên Gia Luật. Anh nhích người lại gần cô, hôn lên mắt cô, trở mình, để cô dạng chân trên người anh.

Anh ôm lấy eo cô, há miệng liếʍ mυ"ŧ phần cổ trắng nõn, hô hấp nóng rực phả lên da thịt cô, những nơi được anh liếʍ qua vừa ngứa vừa tê dại, cảm giác đó lan tràn xuống xương cột sống, cô nhịn không được rụt cổ một cái.

Anh cất giọng khàn khàn nói: "Vậy em dạy tôi một chút."

Dạy anh?

Cho tới bây giờ cô còn chưa từng dạy ai khác, hơn nữa, loại chuyện này... Dạy thế nào?

Viên Gia Luật trợn mắt líu lưỡi: "Anh... Anh chưa từng xem phim AV sao?"

"Ừm... Có lẽ vậy." Bàn tay của anh rơi xuống bộ ngực căng tròn của cô, phần thịt mềm bị anh chộp vào trong tay, lung tung xoa nắn, Viên Gia Luật bị anh vần vò rất dễ chịu, môi khẽ tràn ra tiếng rêи ɾỉ, lại thấy anh nhàn nhạt nói: "Tôi quên rồi."

Lúc này cô mới nhớ Tạ Hoành đã quên hết tất cả ký ức lúc trước.

Trong lòng cô chua xót, rủ mắt rầu rĩ nói: "Em dạy không tốt, anh không được chê cười em."

Tạ Hoành khẽ hừ một tiếng bằng giọng mũi, xem như đáp lại cô.

Viên Gia Luật khẩn trương, cô xoay người, đưa lưng về phía anh, lộ ra một mảng da thịt lớn, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ tối.

Cô cúi người, lột chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại kia của Tạ Hoành ra, âm hành mất trói buộc liền bật lên, mang theo nhiệt độ nóng rực đánh thẳng vào mặt cô.

Dù cô đã từng nhìn thấy thứ này qua phim ảnh, hơn nữa, bộ phim cô xem đó còn là bản Âu Mỹ, khi đó cô tưởng rằng thứ kia đã rất lớn rồi, mãi đến khi nhìn thấy cây âm hành dữ tợn này của Tạ Hoành. Phía trên đó nổi đầy gân xanh, mã mắt hơi ứa ra chút dịch trắng đυ.c.

Cô vô ý thức lui bước, dời đầu về phía sau.

Tay tại Tạ Hoành nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng cô, gây ra từng trận run rẩy, sắc mặt anh âm trầm: "Sợ?"

Chuyện ngủ với anh là do cô đề cập tưới, lúc này Viên Gia Luật không thể lùi bước.

"Không sợ." Dáng vẻ oanh liệt chịu chết này của cô chọc Tạ Hoành bật cười.

"Không sợ vậy xin mời cô giáo Viên lên lớp thôi."

Viên Gia Luật nghe thấy anh gọi mình là cô giáo Viên liền xấu hổ đỏ mặt. Cô vỗ vỗ mặt, cố gắng đè nén trái tim đang đập tăng tốc kia của mình.

Cô quay người lại, dùng đầu ngón tay thăm dò nhấn một cái lên qυყ đầυ, lại phát hiện nó bị kí©h thí©ɧ bật lên bật xuống trước mặt mình. Cô chợt cảm thấy hiếu kì không thôi, thế là bạo dạn đi nắm chặt phần mã mắt.

Có thể là vì thường xuyên phải cầm dao phẫu thuật nên phần đốt ngón tay của cô có một vết chai mỏng, lúc cô chạm vào nó không ngừng ma sát phần gân mạch trên cây gậy.

Hô hấp Tạ Hoành dần trở nên thô nặng, cánh môi bị anh mím thành một đường thẳng, cố gắng kiềm nén tiếng rêи ɾỉ sắp thoát ra khỏi yết hầu.

Viên Gia Luật dùng ngón tay trỏ cùng ngón tay cái vòng lên một vòng tròn, động tác ngây ngô bắt chước hình ảnh mình từng xem chuyển động trên dưới thay anh. Cô quay đầu nhìn phản ứng của Tạ Hoành, lúc ánh mắt giao với ánh ắmt anh, nhìn thấy phần đáy mắt đen nhánh của anh nhuốm đầy lửa du͙© vọиɠ, giống như muốn đốt cháy cô luôn vậy.

Khóe miệng cô khẽ nhếch: "Tạ Hoành, thoải mái không?"

"Ừm..." Anh hừ nhẹ, thế là bị móng tay của cô cọ vào qυყ đầυ, kí©h thí©ɧ khiến anh run rẩy: "Tiếp tục đi."

Tay cô không ngừng cử động, thỉnh thoảng sẽ nhìn xem phản ứng của anh.

Vừa rồi bên trong tiểu huyệt đã ướt đẫm, chảy ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, nhiễm ướt cả vùng bụng của Tạ Hoành, lại bị váy ngăn trở, khiến anh không nhìn thấy được cảnh tượng bên trong.

Không biết qua bao lâu, tay Viên Gia Luật gần như tê dại đến không còn tri giác, anh vẫn chưa bắn ra.

"Tạ Hoành, anh mau ra đi được không, tay em mỏi quá." Cô phàn nàn nói.

Lông mi Tạ Hoành nhíu chặt: "Nhanh lên nữa."

Cô cố nén sự khó chịu, lại tăng nhanh tốc độ, mã mắt chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt tay cô, phát ra từng tiếng òm ọp đầy ngượng ngùng.

Không biết qua bao lâu, âm hành khẽ run lên, Tạ Hoành bật ra một tiếng rên trầm thấp, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phóng xuất trong tay cô.