Chương 15: Môi cậu bị sao vậy?

Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng sấm, bầu trời đêm đột nhiên lóe sáng.

Ngôn Trăn bị đôi mắt đen kia nhìn chăm chú, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình giống như con mồi bị nhìn chằm chằm.

Cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, sống lưng chạm vào cánh cửa cứng.

Giống như trong dòng nước chảy xiết đột nhiên bắt được một cây gỗ cứu sống, cô lập tức xoay người, mở cửa chạy ra ngoài, chỉ để lại cho anh một câu không có chút sức lực: "Anh dám sao!"

Cửa phòng theo động tác kịch liệt của cô từ từ bật trở lại, ở trước mặt anh "rắc rắc" một tiếng khép lại.

Trần Hoài Tự đưa tay sờ sờ môi, không tiếng động cười.

Ngôn Trăn chạy trốn về phòng, nằm trên giường hồi lâu, tim vẫn đập thình thịch.

Trong đầu cô đều là nụ hôn vừa rồi, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.

Nhắm mắt lại chính là gương mặt gần trong gang tấc của Trần Hoài Tự, trên môi lưỡi dường như còn lưu lại lực cắn của anh, đến bây giờ dường như vẫn tê dại.

"Phiền chết mất, phiền chết đi được!"

Cô buồn bực vùi vào gối đầu: "Em không ngủ được, đều do anh, Trần Hoài Tự."

Sáng sớm ngày hôm sau, cơn mưa lớn đã ngừng, trong không khí tràn ngập mùi hương trong lành ẩm ướt.

Ngôn Trăn chống hai bọng mắt đen thui to đùng, bước chân lâng lâng xuống cầu thang.

Dì Thôi đang bận rộn trước bàn ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Trăn, cười nói: "Đúng lúc quá, mau qua đây ăn sáng nào."

Cô ngồi xuống ngáp một cái: "Trần Hoài Tự đâu rồi ạ?"

"Cậu Trần dậy sớm tập thể dục, vừa mới về, bây giờ chắc đang tắm rửa thay quần áo."

Vừa dứt lời, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân xuống cầu thang.

Trần Hoài Tự đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, lịch sự chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Anh mặc kín cẩn kỹ lưỡng, nút áo sơ mi gài đến nút trên cùng, sống lưng thẳng tắp, lạnh nhạt ung dung, vẫn là người ưu tú hoàn mỹ không chút thiếu sót đó.

Chỉ là vết thương trên môi, sau khi trải qua xúc tác của một đêm, bây giờ đã đóng vảy màu đỏ đậm, ngược lại trông còn rõ ràng hơn.

Dì Thôi bưng bữa sáng lên, ngạc nhiên nói: "Cậu Trần, môi cậu làm sao vậy?"

Ngôn Trăn hoảng hốt, giơ chân ra đá anh dưới bàn.

"Không có gì.", Trần Hoài Tự vững vàng như núi: "Lúc ăn trái cây không cẩn thận cắn rách thôi ạ."

Anh không để tâm, dì Thôi cũng không tiện nói gì, bèn xoay người đi vào phòng bếp, lúc này trái tim đang nhấc lên của Ngôn Trăn mới từ từ thả lỏng xuống.

Chocolate chui qua chui lại dưới bàn, phần lông mềm mại không ngừng cọ vào đùi Ngôn Trăn.

Cô cảm thấy hơi ngứa, đưa tay ra sờ đầu nó, chỉ vào Trần Hoài Tự nói như thật:

"Nhớ kỹ người ngồi bên cạnh là người xấu, anh ta là kẻ thù của mẹ, sau này nhìn thấy anh ta thì phải sủa anh ta, có biết không?"