Chương 45: Vở kịch

Trên sân khấu những người khác tranh cãi bàn luận về nội dung vở kịch, cô tựa hồ là có chút nhàm chán, ngồi ở kia ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt loạn xạ, từ dưới sân đảo qua, dừng ở chỗ của anh.

Ngôn Trăn cũng nhìn thấy anh.

Cô trong nháy mắt hoảng hốt dời đi tầm mắt, sau đó lại nghĩ tới cái gì, thừa dịp tất cả mọi người ở trên khán đài không ai chú ý tới cô, lần nữa hướng về phía anh nghịch ngợm thè lưỡi.

Ý định ban đầu là làm mặt xấu, nhưng lại bị cô làm thành hết sức đáng yêu.

Anh nhịn không được cong khóe môi.

"Thật ngại quá, chúng tôi đây là luyện tập nội bộ, bạn học cậu --"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Trần Hoài Tự quay đầu đi.

Cô gái nhìn thấy anh sửng sốt: "Ách... anh là...thầy giáo sao?”

Anh tuy rằng mặt rất trẻ tuổi đẹp mắt, nhưng quanh thân khí chất quá mức trưởng thành thành thục, thoạt nhìn thật sự không giống như là học sinh.

"Không phải, là người nhà người diễn..." Anh lễ phép gật đầu với cô gái: "Vậy tôi ra ngoài chờ nhé."

“Nếu là người nhà, anh cứ ở chỗ này chờ là được rồi, bên ngoài gió lớn có chút lạnh..."Cô gái vội vàng gọi anh lại: "Chúng tôi tập luyện cũng sắp kết thúc rồi, anh chờ một chút là được rồi, công chúa được cứu ra về sau sẽ không còn vai diễn trong vở kịch."

Lúc trước anh nhìn cảnh tượng bố trí, đem đề tài kịch bản đoán ra bảy tám phần, nghe cô gái vừa nói, trong nháy mắt xác định Ngôn Trăn sắm vai chính là công chúa kia.

Anh lại nhìn một vòng, thấy được một chàng trai mặc trang phục hoa lệ trên sân khấu đang anh dũng chiến đấu với ác long hóa thành hình người, nỗ lực để cứu công chúa.

Một câu chuyện tuyệt vời về công chúa và hoàng tử.

Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của Ngôn Chiêu mấy năm trước.

"Em gái của tôi..." Ngôn Chiêu ấn tay cầm trò chơi: "Ước mơ lớn nhất của em gái tôi từ nhỏ là làm công chúa, loại hình yêu thích nhất chính là hoàng tử ôn nhu dịu dàng, chính là giống như Lương Vực. Ah, cậu không biết cậu ấy, cậu ấy trẻ hơn chúng ta một chút, cậu ấy là một nhϊếp ảnh gia.”

Nói xong, hắn nhướng mày cười với Trần Hoài Tự: "Thế nào? Có cần biết khó mà lui không? Dù sao tôi nhìn khuôn mặt mặt than này của cậu, cùng hoàng tử ôn nhu kia như thế nào cũng treo không nổi ở bên cạnh.”

Trần Hoài Tự nhìn lên sân khấu, kịch nói đã tiến hành đến hồi kết. Ngôn Trăn sắm vai công chúa rốt cục được hoàng tử cứu ra, hai người đối diện, chậm rãi nắm tay đối phương.

Anh xoay người, đi ra hội trường, dừng bước ở cửa, trong cánh cửa nửa khép, truyền đến tiếng vỗ tay vang dội chào cảm ơn.

Chạng vạng gió lạnh thấu xương, đem cành lá xanh mới vừa mọc ra thổi đến hỗn độn, phát ra tiếng vang rào rào.

Chỉ tiếc, anh chưa bao giờ là hoàng tử.

Mà là âm mưu rình rập công chúa, hao tổn tâm cơ muốn đem cô bắt về lãnh địa của mình, đem tất cả vàng bạc tiền tài trân quý chất đống đến dưới chân cô, hy vọng cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình - con ác long kia.

Công chúa là thứ ác long muốn có nhất, là báu vật trân quý nhất.