Chương 46: Xem phim

Tập luyện kết thúc, Ngôn Trăn khéo léo từ chối lời mời ăn liên hoan, từ cánh cửa Trần Hoài Tự vừa đợi đi ra ngoài.

Quả nhiên, anh đang đứng ở cửa, ánh mắt nhìn đèn đường cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngôn Trăn vỗ vỗ bả vai anh, thấy anh quay đầu, vươn tay về phía anh: "Đưa đồ cho em đi.”

Trần Hoài Tự cúi đầu nhìn lòng bàn tay cô, lại ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày.

“Nhanh lên, tối nay liên hoan, bọn họ đều đang chờ em." Ngôn Trăn mặt không đổi sắc nói dối: "Đưa đồ em làm rơi cho em, em phải đi.”

Anh hiếm khi dừng một chút: "Liên hoan?”

Ngôn Trăn nhìn vẻ mặt anh có chút trầm, cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu khi trêu đùa anh thành công, cật lực nhẫn nhịn khóe môi sắp giương lên, tiếp tục mặt không chút thay đổi thúc giục: "Đúng vậy, anh không nên làm lỡ thời gian của em, em --"

Trùng hợp những người khác đi theo nhóm từ một cánh cửa khác đi ra, có người xa xa nhìn thấy Ngôn Trăn, hô một câu: "Học tỷ chúng tôi đi trước, lần sau có rảnh gặp lại, bye bye.”

Lời nói dối của Ngôn Trăn còn chưa qua một phút đã vô tình bị vạch trần.

“À, hóa ra là đang lừa anh." Trần Hoài nhấc đầu ngón tay, khẽ gõ vào lòng bàn tay cô.

Ngôn Trăn hừ một tiếng: "Lừa anh thì thế nào?”

“Đương nhiên sẽ không sao." Anh thu tay lại, đút vào túi áo khoác: “Chỉ là anh rất thù dai mà thôi.”

Trần Hoài Tự từ trước đến nay âm hiểm, không biết khi nào trả thù trở lại, những lời này giống như là uy hϊếp rõ ràng. Ngôn Trăn rất ghét giọng điệu này của anh, nhịn không được hỏi: "Anh hôm nay rốt cuộc muốn làm gì?"

"Mời em đi ăn tối, sau đó đi xem phim."

“A?” Cô quả thực hoài nghi lỗ tai mình: “Anh không có bệnh chứ?”

“Đương nhiên không có.” Trần Hoài Tự chậm rãi nói: “Chỉ là cảm thấy, quan hệ giữa chúng ta quá mức giương cung bạt kiếm, nên hòa hoãn một chút.”

Anh nói rất ra dáng, đáng nói là Ngôn Trăn lại cảm thấy trong giọng nói kia lại không có mấy phần thật lòng.

Cô nửa tin nửa ngờ: "Anh nghiêm túc?”

Ngữ khí Trần Hoài Tự thản nhiên: "Đương nhiên.”

Ngôn Trăn đứng tại chỗ cực kỳ do dự. Trần Hoài Tự đột nhiên thấp giọng như vậy, thoạt nhìn nhất định là không có lòng tốt, nhưng vẻ mặt của anh lại vô cùng mê hoặc, khiến cô nhất thời cũng không nắm chắc.

Thấy cô dao động, Trần Hoài Tự nghiêng người ra hiệu, đập vỡ tia do dự cuối cùng của cô: "Đứng ở đây hóng gió không lạnh sao? Lên xe trước đã.”

Tuy rằng trong lòng luôn bất an, nhưng đêm nay Trần Hoài Tự biểu hiện ôn hòa ngoài ý muốn, dần dần khiến Ngôn Trăn buông phòng bị. Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Trần Hoài Tự đi đến quầy lễ tân lấy vé, Ngôn Trăn cúi đầu nhìn thoáng qua: "Có phải anh lấy nhầm rồi không? Tại sao lại là vé tình nhân?”

Trần Hoài Tự bình tĩnh nói: "Giảm giá.”

Ngôn Trăn khϊếp sợ: "Trần Hoài Tự, anh phá sản rồi sao? Chút tiền này cũng phải tiết kiệm sao?”

Cô nói xong lấy điện thoại ra, tò mò nói: "Em muốn xem giá vé tình nhân này giảm giá bao nhiêu, ngay cả anh mà cũng có thể bị cám dỗ."

Trần Hoài Tự đưa tay che khuất màn hình điện thoại di động của cô, chặn tầm mắt cô lại: "Lát nữa xem, kiểm vé, chúng ta vào trước.”

Ánh đèn trong phòng chiếu lờ mờ, đây là lần đầu tiên Ngôn Trăn ngồi ghế tình nhân, tò mò quan sát xung quanh một chút.

Vị trí của bọn họ ở chính giữa cuối cùng của toàn bộ phòng chiếu phim, là một cái sô pha hai người. Xung quanh cũng có những ghế sô pha khác, có khoảng cách nhất định, nghĩ đến cũng là vì quan tâm đến sự riêng tư của các cặp tình nhân.

Cô ngồi một hồi, liếc nhìn thời gian: "Còn có một phút đồng hồ là bắt đầu chiếu, sao trong rạp này ngay cả một người cũng không có."

Chỉ có hai người bọn họ, thật quái dị.

"Có thể là vì buổi tối thứ hai, ít người xem phim." Trong phòng chiếu mở điều hòa, Trần Hoài Tự cởϊ áσ khoác đặt sang một bên, lại cầm lấy áo khoác Ngôn Trăn đặt chung một chỗ: "Rạp chiếu phim vì khuyến mãi, mới có thể bán bộ vé tình nhân rẻ như vậy."

Ngôn Trăn cắn ống hút, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh nghiên cứu thật thấu triệt, sẽ không thật sự phá sản chứ?"

"Đây là kiến thức cơ bản của thị trường."

Cô nghẹn một chút, sợ đề tài sẽ tiến vào lĩnh vực anh am hiểu, vì tránh cho tự rước lấy nhục vào thân, quyết định không cùng anh tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Một lát sau, ánh đèn xung quanh trong nháy mắt tắt toàn bộ, màn hình lớn sáng lên, phim bắt đầu chiếu.

Ngôn Trăn ban nãy chỉ quan tâm đến chỗ ngồi, vẫn không có chú ý qua nội dung phim, lúc này mới phát hiện trước mắt là một bộ phim tình cảm.

Câu chuyện kể về hai thanh mai trúc mã vô tư vì trải qua thời chiến loạn lạc mà gặp cảnh chia ly, nhưng trong lòng luôn có lẫn nhau, cuối cùng ở nơi đất khách quê người gặp lại nhau.

Cô xem phim từ trước đến nay rất nghiêm túc, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay dò qua một bên sờ bỏng ngô, lại không cẩn thận đυ.ng phải ngón tay của anh.

Cô vội vàng lùi lại: "Không để ý.”

“Không sao." Trần Hoài Tự rất chu đáo để qua cho cô.

Ngôn Trăn đột nhiên nhớ tới, vừa rồi rõ ràng cô bảo Trần Hoài Tự mua hai túi bỏng, mỗi người một túi, kết quả anh vẫn chỉ mua một túi.

Anh có phải thật sự đang gặp khủng hoảng tài chính hay không? Hôm nay lại keo kiệt như vậy.

Lại một lát sau, trong phim bắt đầu trình diễn tình tiết lãng mạn, nhân vật chính cùng nhau ôm hôn một chỗ, tiếng hôn môi thông qua dàn loa lập thể quanh quẩn trong phòng chiếu phim trống trải, người nghe được mặt đỏ tới mang tai.

Dù sao Trần Hoài Tự ngồi bên cạnh, Ngôn Trăn có chút ngượng ngùng, dời tầm mắt, muốn uống một ngụm nước.

Mà Trần Hoài Tự lại chèn người qua, mùi gỗ mát lạnh trong nháy mắt bao phủ cô.

Khoảng cách giữa bọn họ, rất giống lần trước trong bãi đỗ xe, lúc anh thắt dây an toàn cho cô.

Hai người im lặng nhìn nhau, trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ.

Chỉ có điều lần này, anh không có rời đi tầm mắt, mà là cụp mắt nhìn cô, dùng đầu ngón tay tại sau gáy cô nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo một dòng điện tê dại, thấp giọng hỏi: "Muốn hôn sao?"

Trong bóng tối, chỉ có màn hình lớn phía trước lóe ra tia ánh sáng trắng, không hiểu tiếng tim đập xao động làm cho cô có chút không cách nào tỉnh táo suy nghĩ. Hệ thống sưởi ấm trong phòng chiếu liên tục được rót vào, làm cho toàn thân cô khô nóng, ngay cả đại não cũng choáng váng, không thể suy nghĩ chuẩn xác.

Ánh sáng lờ mờ, không khí oi bức, bốn phía yên tĩnh không người, khuôn mặt đẹp trai của đàn ông, lời nói tán tỉnh, hormone nồng đậm.

Bầu không khí mập mờ tuyệt hảo, Ngôn Trăn cảm thấy mình giống như bị dụ dỗ hấp dẫn. Dù sao ngoại trừ cảm xúc cá nhân của cô, Trần Hoài Tự đúng là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.

Ánh mắt cô không biết nên nhìn hướng nào mới tốt, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Anh điên rồi sao? Ở đây có camera.”

Không bị cô cự tuyệt, anh cúi đầu, cánh môi ép lên, tay kia ôm eo cô, nhẹ nhàng siết chặt, trong nháy mắt hô hấp dây dưa, Ngôn Trăn nghe thấy anh cười nhẹ:

"Anh bao trọn, camera đã sớm tắt, đừng lo lắng, bảo bối.”

Cô mơ mơ màng màng chạm vào nụ hôn của anh, cảm thấy dường như có gì đó không đúng.

Không phải nói là tối thứ hai không có ai, cho nên mới mua bộ vé tình nhân giảm giá sao?!