Chương 47: Hạ thần dưới váy (hơi H)

Bộ phim vẫn đang tiếp tục nhưng không ai quan tâm.

Ngón tay Ngôn Trăn vốn là khoác lên vai anh, sau lại bị anh nắm lấy vòng quanh qua eo anh, cùng anh dán sát vào nhau hơn. Hai người môi lưỡi trằn trọc triền miên giao nhau phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào, mãnh liệt bị bao phủ ở trong tiếng phim.

Bầu không khí càng lúc càng nóng, Ngôn Trăn nửa híp mắt thở dốc, trong thoáng chốc cảm giác được có thứ gì lành lạnh từ vạt áo cô chui vào, đυ.ng phải da thịt mềm mại bên hông cô.

Cô kịp phản ứng, hừ một tiếng: "Đây là rạp chiếu phim... Anh muốn làm gì! Trần Hoài Tự!”

Ngón tay anh một đường đi lên chu du, đem nội y bị trói chặt đẩy lên cao, đưa tay xoa lên.

Ngôn Trăn thiếu chút nữa muốn kêu thành tiếng, bị anh chặn toàn bộ lại trong miệng, chỉ có thể từ cổ họng phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, tiếng thở dốc trở nên dồn dập vô cùng.

Lòng bàn tay bọc lấy nhũ hoa xoa bóp, không chút khách khí dùng sức đè ép, đem thịt sữa no đủ xoa đến biến dạng, trơn nhẵn từ trong kẽ tay tràn ra, rất nhanh bị anh bắt được, đổi góc độ lần nữa dùng sức nắm tiến tới.

Thân thể cô mềm mại mẫn cảm, một chút sức lực cũng không chịu nổi, thấp giọng oán giận: "Xoa muốn hỏng rồi... ưʍ... anh đừng..."

Ngón tay nghiền qua chóp sữa đứng thẳng, nhẹ nhàng ấn xuống, anh ngậm lấy môi của cô, thấp giọng: "Mềm như vậy, làm sao xoa hỏng được?"

Anh nghiêng người về phía trước, đem cô đè toàn bộ vào trong ghế sô pha, động tác trên tay bị lưng của anh và ghế sô pha che chắn, cho dù thật sự mở camera, cũng chỉ có thể nhìn thấy tư thế hai người ôm nhau hôn môi.

Khí lực dưới tay Trần Hoài Tự lúc nhẹ lúc nặng biến hóa, xoa bóp đầu ngực, đè ép thịt. Cô bị làm cho có chút thoải mái, lại có chút khó nhịn, đầu ngón tay nhịn không được dùng sức níu lấy quần áo của anh, thắt lưng căng thẳng, rêи ɾỉ.

Nhận thấy được cô hiển nhiên là có điểm động tình, anh đem cô ôm chặt chút, thấp giọng dỗ dành: "Bảo bối, đêm nay..."

Đột ngột tiếng điện thoại di động rung lên phá vỡ kiều diễm mập mờ.

Ngôn Trăn giật mình tỉnh táo, xoay người đi lấy điện thoại di động bên cạnh, cúi đầu nhìn màn hình, chuông báo động trong đầu vang lên, tất cả ý loạn tình mê trong nháy mắt bị ném ra sau đầu.

Dưới ánh mắt chăm chú của Trần Hoài Tự, cô run rẩy ấn nút nghe: "Alo? Anh.”

Giọng Ngôn Chiêu truyền đến: "Hôm nay em ở trường sao? Sao còn chưa về nhà? Cũng không gọi báo cho dì Thôi.”

Ngôn Trăn không giỏi nói dối, ấp úng một hồi, mới nói: "Hôm nay có tập luyện kỷ niệm ngày thành lập trường, cùng mọi người liên hoan, lát nữa em sẽ về.”

Nghe xong lời này, Trần Hoài Tự véo một cái trên núʍ ѵú mềm mại đứng thẳng, cô thiếu chút nữa thất thanh kêu lên, che miệng vừa thẹn vừa vội trừng anh.

Ngôn Chiêu nghe thấy động tĩnh sột soạt bên cạnh cô, chậm rãi nhếch khóe môi: "Có muốn anh gọi chú Lý đi đón em không?"

“Không cần, em có bạn học lái xe tới, nói là lát nữa có thể đưa em về nhà." Ngôn Trăn vội vàng cự tuyệt: “Anh nghỉ ngơi trước đi, không cần lo cho em.”

“À, được." Ngôn Chiêu tựa vào sô pha, chậm rãi nhếch chân, ý chỉ nói: “ Đã khuya rồi, bảo bạn học kia lái xe cẩn thận một chút.”

“Được, em sẽ, tạm biệt anh trai.”

Ngôn Trăn ứng phó cúp điện thoại, Trần Hoài Tự đã rút tay ra, thay cô kéo lại nội y, đem quần áo cũng sửa sang lại.

Một cuộc điện thoại, đem những ý loạn tình mê kia thổi tan sạch sẽ. Ngôn Trăn lúc này mới ý thức được mình vừa mới làm những gì.

Cơ thể bị chi phối bởi bản năng, hoàn toàn vứt bỏ lý trí ra sau đầu.

Cô có chút xấu hổ, xấu hổ là bởi vì hôn môi và vuốt ve thân mật khăng khít, tức giận là bởi vì cô không thể tưởng tượng mình lại bị Trần Hoài Tự làm cho dao động.

Đúng là chuyện hoang đường.

Trần Hoài Tự đưa tay sửa tóc cho cô, bị cô phản xạ có điều kiện đẩy ra, làm bộ lãnh đạm, nhưng giọng điệu đã hết sức mạnh mẽ: "Anh không cần suy nghĩ nhiều, em không có ý đó với anh, vừa rồi chính là... chính là... em hơi nóng."

Phim chiếu xong, ánh đèn lần lượt sáng lên, phòng chiếu lớn như vậy một lần nữa đắm chìm trong ánh sáng.

“Đừng nói nhiều quá, Ngôn Trăn.”

Trần Hoài Tự đứng lên, cầm áo khoác lên, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười:

"Sao em lại khẳng định rằng em sẽ không yêu anh?"

Ngôn Trăn bị lời nói của anh chấn động một lúc lâu, mới từ trong tâm tình loạn như cào cào này tỉnh lại, cắn răng nói: “Anh nằm mơ! Có chết cũng không có khả năng...”

"Yêu anh" hai chữ kia quanh quẩn ở bên miệng, vẫn mãi không nói ra được. Ngôn Trăn đành phải máy móc lặp lại: "Anh nằm mơ!”

Giống như một loại thôi miên đối với chính mình.

Trần Hoài Tự cười không nói, đưa áo khoác cho cô: "Chúng ta đi thôi.”

Hai người đi ra rạp chiếu phim, Ngôn Trăn dọc theo đường đi hối hận chính mình đêm nay dao động, đầu óc hỏng bét, căn bản không chú ý bên dưới chân, đột nhiên lảo đảo về phía trước một bước, đυ.ng vào sau lưng của Trần Hoài Tự. Anh xoay người đỡ lấy cô hỏi: "Sao vậy?"

Cô nhíu mày: "Gót giày hình như bị kẹt một chút.”

Trần Hoài tự ngồi xổm xuống, để cô vịn vào bả vai mình ổn định thân thể, cúi đầu nâng chân cô lên xem xét tình huống.

"Gót giày hỏng rồi, đi như vậy dễ bị trật chân, thừa dịp trung tâm thương mại chưa đóng cửa, chúng ta đi mua một đôi mới."

Anh đứng lên, đưa tay ôm cô, để cho trọng tâm cô đều tựa vào trên người mình, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Ngôn Trăn đỡ cánh tay anh, nghi hoặc hỏi: "Lúc này anh gọi cho ai?”

"Quản lý trung tâm thương mại, em đi phòng nghỉ chân của khách ngồi một hồi, ở đó chờ anh, anh đi mua cho em."

Trần Hoài Tự ôm cô vào phòng, tự xoay người đi đến trung tâm thương mại.

Ngôn Trăn chán đến chết tựa vào sô pha, lắc chân nghịch điện thoại di động.

May mà động tác của Trần Hoài Tự rất nhanh, không bao lâu liền xách một cái túi đi vào. Anh đóng cửa lại, khóa trái cửa "rầm rầm" một tiếng, đi tới bên sô pha, mở túi ra.

"Mua chính là nhãn hiệu em rất thích, không biết em thích kiểu dáng gì, chỉ dựa theo ánh mắt của anh chọn một đôi." Anh xách ra đôi giày mới: "Nếu em không thích, anh sẽ mua cho em cái khác."

Ngôn Trăn lại gần nhìn thoáng qua: "Rất tốt mà, ánh mắt cũng không tệ lắm.”

Nói xong, cô vươn chân, quơ quơ trước mặt anh.

Trần Hoài Tự ngẩng đầu nhìn cô.

"Giúp em thay nha." Ngôn Trăn cắn môi nũng nịu nói: "Em mệt quá, không muốn tự mình thay giày."

Thần thái cô ra vẻ đáng thương, trong mắt xuân thủy nhàn nhạt, câu người lại kiều mỵ.

Biết rõ cô cố ý muốn quấy nhiễu anh, Trần Hoài Tự nhìn cô một hồi, vẫn quỳ gối ngồi xổm xuống.

Ngôn Trăn có chút đắc ý giương khóe môi.

Cô tựa vào sô pha, Trần Hoài Tự nửa quỳ trên mặt đất thay giày cho cô.

Anh nắm mắt cá chân cô, cởi giày ra, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn chân trắng nõn của cô trong lòng bàn tay.

Ngôn Trăn hai tay chống sô pha, từ trên xuống dưới nhìn xuống anh. Nhìn anh một thân âu phục giày da ngồi xổm trước mặt mình, thay cô phục vụ, trong lòng cực kỳ hài lòng: "Anh nếu cứ nghe lời như vậy thật tốt biết bao, anh không đối nghịch với em, em sẽ không chán ghét anh."

Cô từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, nuông chiều đã quen, mọi việc đều phải thuận theo tâm ý của cô, người xung quanh đều dỗ dành cô nâng đỡ cô, duy chỉ có Trần Hoài Tự không nhường của cô, luôn thích cãi nhau với cô, khiến cô tức muốn chết.

Cô vẫn không hiểu, bạn bè của Ngôn Chiêu đều vô cùng hòa khí với cô, đối xử với cô như em gái, tại sao Trần Hoài Tự lại không giống vậy?

Cho nên Ngôn Trăn chán ghét anh, anh luôn có biện pháp có thể làm cho mặt nạ đoan trang của cô thật vất vả duy trì tốt lại vỡ vụn, ở trước mặt anh biểu hiện ra tính tình chân thật nhất.

Cô cực kỳ ghét loại cảm giác không thể khống chế này.

Trần Hoài Tự cúi đầu, mái tóc đen lấp lánh ánh sáng mềm mại dưới ánh đèn phòng nghỉ. Tâm tư trêu cợt trong lòng cô dần dần nổi lên, rút chân ra khỏi lòng bàn tay anh, đón lấy tầm mắt ngẩng đầu của anh, nhẹ nhàng giẫm lên vai anh.

Có lẽ là hôm nay tập luyện một ngày, tuy rằng phần diễn của Ngôn Trăn không nhiều lắm, nhưng cũng mưa dầm thấm đất một chút nghiện diễn, giờ phút này cô bắt chước ngữ khí của công chúa trong kịch nói, giả vờ giả vịt, kiêu căng hỏi: "Xem biểu hiện hôm nay của anh coi như làm cho em hài lòng, cho anh một cơ hội."

Mũi chân cô khẽ dùng sức giẫm lên vai anh: "Có muốn làm hạ thần dưới váy của bổn công chúa không? Đây chính là vinh dự cao cả nhất.”

Trần Hoài Tự nhìn cô, không nói gì.

Ngôn Trăn cảm thấy không thú vị, mất hứng thu chân về: "Giỡn với anh, thật không có ý nghĩa, ngay cả diễn cũng không cùng em diễn."

Cổ chân cô vừa định rụt lại, đã bị anh bắt được bắp chân, một lần nữa đặt lên vai. Ngón tay thon dài theo da thịt mịn màng dọc theo đường trượt, dò vào trong váy. Ngôn Trăn cả kinh, chợt nghe thấy Trần Hoài Tự thấp giọng: "Hạ thần dưới váy?”

Anh cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, đầu ngón tay vỗ về thịt mềm bên trong đùi cô, cánh tay nhấc góc váy của cô lên, chậm rãi mở miệng: "Là dưới váy này sao?"

https://ngontinhsac.com/trieu-sa/ (đọc full phí rẻ)