Chương 4

Thanh niên mặc đồ phục vụ lảo đảo lui về phía sau mấy bước, rũ đầu, một câu cũng không phản bác.

【06: Thân ái, là vai chính! 】

Quý Ngôn mỉm cười, lười nhác ghé vào rào chắn trên lầu hai.

【 Quý Ngôn: Thấy rồi. 】

【 Quý Ngôn: Đẹp trai quá! Mắt lấp lánh.jpg】

【06: Thân ái, ngài đừng quên ngài là vai ác nha! Ngài phải khi dễ hắn, chèn ép hắn! 】

【 Quý Ngôn: Được! QAQ. 】

Vái chính của thế giới này tên là Tần Thâm, khi còn nhỏ, Tần Thâm vốn dĩ cũng là một thiếu gia sống trong nhung lụa, đáng tiếc ngày vui quá ngắn, công ty của Tần gia đắc tội người ta, không đến một năm liền phá sản.

Cha của Tần Thâm là Tần Thiệu Nam không gượng dậy nổi, bắt đầu bài bạc rượu chè, không bao lâu liền thiếu một đống nợ, cũng bởi vì vậy mà vợ đòi ly hôn, bỏ con rời đi.

Tần gia cũng chỉ có một mình Tần Thâm, các công ty khác sợ đắc tội với Quý gia nên không dám giúp đỡ.

Tần Thâm đành phải đi làm thêm để trả nợ cho ông ta, về đến nhà còn bị đánh chửi.

Bây giờ, nhìn tình huống phía dưới hẳn là Tần Thiệu Nam lại uống rượu, tìm tới nơi làm việc của con mình để đòi tiền.

Người hại Tần gia trở nên thê thảm như bây giờ chính là Quý gia.

Bây giờ, thân là người thừa kế tiêu chuẩn của Quý gia, Quý Ngôn còn phải tiếp tục bắt nạt thiếu gia của Tần gia.

Hai nhà này không có mối thù truyền kiếp nào cả.

Đột nhiên Quý Ngôn cảm thấy chút đau lòng thay vai chính.

【06: Thân ái, làm sao vậy? 】

【 Quý Ngôn: Vai ác là người lên sân khấu cuối cùng. Gật đầu.jpg】

【06:…… Đúng vậy. 】

Quý Ngôn một tay chống cằm, lười biếng dựa vào rào chắn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào má.

【 Quý Ngôn: Hư, đừng quấy rầy ta xem kịch. 】

【06:……】

Vì sao nó lại thấy ký chủ có chút đáng sợ a!

Ăng ăng ăng, rõ ràng nó nhớ ký chủ là một cậu bé ngoan mà!

Quý Ngôn thấy hệ thống ngậm miệng, lúc này mới tiếp tục nhìn tình huống phía dưới.

Dù sao lúc trước Tần gia cũng nằm trong giới thượng lưu, những người tới quán bar chơi, cũng có không ít người nhận ra Tần Thiệu Nam.

Nghe tiếng mắng chửi, bọn họ liền đi ra, sôi nổi chỉ trỏ về phía hai người.

Người xem càng ngày càng nhiều, Tần Thiệu Nam càng hăng hái, “Mọi người đến nhìn mày kìa, thằng con bất hiếu!”

“Làm ở nơi cao cấp như vậy, nhưng không chịu mua cho ba mày một chai rượu.”

Tần Thâm đã quen với việc bị mắng chửi, sớm đã học được cách khống chế cảm xúc.

Mấy năm ở chung, hắn liền phát hiện, chỉ khi nào hắn nhịn, thì cha hắn mới cho hắn sắc mặt tốt.

Nếu bây giờ lên tiếng cãi lại, sẽ khiến cho mọi người chê cười thêm mà thôi.