Chương 3

Một đám người thấy tiểu thiếu gia nổi giận, đến thở mạnh cũng không dám, huống chi là mở miệng nói.

Quý Ngôn thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Azz, khó quá a! QAQ

Ngày mưa lạnh lẽo, Lục Dã thấy sắc mặt Quý Ngôn khó coi, giơ tay kêu mọi người ngừng lại.

Quý Ngôn lựa một chỗ sạch sẽ trong một góc ngồi xuống.

Lục Dã nào dám để cậu mờ nhạt như vậy, vội vàng kêu người đem bánh kem lên.

Quý Ngôn buồn chán mà thổi nến, nghe hệ thống nhắc nhở, liền cắm tay vào túi quần, đứng lên, “Các cậu chơi đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”

“Azz, tiểu thiếu gia không ở lại thêm chút nữa sao?”

“Đúng vậy, bọn tôi còn định……”

“Định cái đầu mày a!”

Lục Dã giơ tay đánh một cái vào đầu Hoàng Mao, sau đó vội vàng giải thích với Quý Ngôn, “Lần đầu tiên gặp, nên vài người không biết lễ nghĩa, cậu Ngôn đừng để ý……”

Quý Ngôn hơi hơi híp mắt nhìn thoáng qua, sau đó từ trong túi lấy ra một cái thẻ, “Hôm nay sinh nhật tôi, mọi người muốn chơi cái gì cứ thoải mái!”

Lục Dã ấn đầu mấy người bên cạnh xuống, khom người với Quý Ngôn, “Cảm ơn tiểu thiếu gia đã mời ~”

“Không có gì!” Quý Ngôn xoay người, đi ra ngoài.

Bên ngoài hơi se se lạnh, làm Quý Ngôn kịch liệt ho khan vài tiếng, ho đến chảy cả nước mắt, đuôi mắt phiếm màu hồng nhạt.

Cậu cũng không biết đã bao lâu rồi bản thân chưa yếu ớt như vậy, cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào này thật đúng là……có chút quen thuộc a!

【06: Thân ái, ngài có thấy khỏe không?】

Quý Ngôn che lại ngực, chống tay vào vách tường.

【 Quý Ngôn: Thật là khó chịu, trái tim đau quá. 】

【 Quý Ngôn: Nếu có người nào có thể xoa xoa cho ta thì quá tốt ^_^】

【06:……】

【 Quý Ngôn: Vừa rồi ta diễn giống không? 】

【06: Ngài có thể hung dữ hơn chút nữa ~】

【06: Nhiệm vụ cho người mới đang tiến hành, thân ái tiếp tục cố lên nga!】

【 Quý Ngôn: ^_^】

“Tên phế vật này, tao chỉ hỏi xin mày chút tiền, nhưng mày lại không cho, thật phí công tao nuôi mày nhiều năm như vậy, đúng là tên vô dụng mà!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng rống giận làm Quý Ngôn lấy lại tinh thần, cậu đứng thẳng người, cất bước đi về hướng phát ra âm thanh.

Ngoài sân, ánh đèn thủy tinh từ trần nhà chiếu xuống, chỉ thấy phía dưới có một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, nhìn qua khoảng bốn, năm chục tuổi, trong tay cầm theo một bình rượu, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt dữ tợn.

Trong miệng ông ta đang mắng chửi, ngón tay thì bóp chặt lấy vai thanh niên trước mặt.