Chương 3

Phòng trong lại an tĩnh lại, Thịnh Quyết cũng không biết vì sao, trong lòng bỗng chốc có chút hụt hẫng buồn bực, hắn vốn tưởng rằng Nhạc Xương Hầu cố ý không tiến vào là vì muốn dành thời gian cho nữ nhi ở chung với hắn, mà nàng cũng sẽ vì vậy mà biểu hiện thân thiện hơn một chút.

Nhưng nàng chỉ khẽ đáp một chữ, thái độ không đến mức lãnh đạm, cũng chẳng thể nói là thân thiện.

Điều này khiến Thịnh Quyết có chút ngoài ý muốn.

Hắn lại lần nữa nhìn kỹ đối phương— lần này, hắn quan sát kỹ khuôn mặt của Giang Lạc Dao hơn.

Khuôn mặt cô nương này vô cùng tinh xảo, nhỏ nhắn đến mức chỉ bằng một bàn tay của hắn. Đôi mi nhỏ dài mềm mại, như sương giăng trên cành liễu, rũ xuống che phủ đôi mắt đẹp. Dù không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt ấy, nhưng có thể đoán được rằng đôi mắt bị che giấu ấy cũng vô cùng thu hút.

Ánh mắt Thịnh Quyết lướt xuống, lại chú ý đến chiếc mũi thon gọn thanh tú của đối phương ửng hồng một màu phơn phớt, có lẽ là do bị đông lạnh chưa kịp ấm lại.

Trong lòng Thịnh Quyết khẽ động, theo bản năng mà mở miệng: “Lạnh không?”

Hứa Lạp bên cạnh nghe vậy, tức khắc vui mừng mà nhìn về phía này, sau khi xác định đây là câu hỏi quan tâm đầu tiên của vương gia nhà hắn dành cho nữ tử, hắn suýt chút nữa đã bật khóc vì vui mừng.

Trời xanh có mắt, chủ tử nhà mình rốt cuộc cũng chịu quan tâm đến nữ tử!

Thịnh Quyết: “……”

Giang Lạc Dao đáp: “Lạnh.”

Thịnh Quyết trong nháy mắt ý thức được tâm tư của bản thân đã bị dao động, vì thế lập tức lạnh mặt lại, không vui đáp lời: “Lạnh thì đừng chạy lung tung.”

Hắn đang trách chính mình.

Giang Lạc Dao nghe ra ý tứ ngoài lời của Nhϊếp Chính Vương, ngay sau đó cúi mặt xuống, không thèm nhìn hắn nữa.

Nàng lấy khăn che miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chờ phụ thân mình tiến đến.

Kỳ thật, nàng cũng không thực sự muốn rời khỏi hầu phủ, chỉ là hôm nay trong phủ có một vị đại sư đoán mệnh đến, nghe nói vị này ở kinh thành rất có tiếng tăm nên rất nhiều tiểu thư khuê các đều tìm đến để xem quẻ.

Phụ thân cũng vì thấy mọi người đều khen ngợi nên mới mời người này đến xem cho nữ nhi bảo bối của mình một quẻ.

Nhưng không hiểu vì sao, sau khi xem quẻ xong, vị đại sư này liền có sắc mặt khó lường mà kéo phụ thân đi nói nhỏ.

Giang Lạc Dao không biết gì về cuộc nói chuyện đó hết.

Chỉ biết rằng sau khi vị đại sư đoán mệnh kia rời đi, Phụ thân liền vội vàng sai hạ nhân thu dọn hành lý cho nàng để nàng đến phủ Nhϊếp Chính Vương tạm trú một thời gian.

Lúc ấy phụ thân nói lý do với nàng là— Nhϊếp Chính Vương tài cao học rộng, thích hợp để nàng bái làm sư.

Lời này, nghe qua liền biết là nói dối rồi.

Phụ thân nàng làm sao dám? Lại để cho vị Nhϊếp Chính Vương này làm sư phụ cho nàng, thậm chí còn muốn đem nàng đưa vào vương phủ của hắn.

Giang Lạc Dao không nghĩ ra, nhưng cũng không phản bác phụ thân nàng.

Sau đó, nàng trơ mắt mà nhìn phụ thân tiến vào bái kiến Nhϊếp Chính Vương, rồi lại nhìn hai người họ hàn huyên hồi lâu. Vị Nhϊếp Chính Vương một phút trước vừa mới có thái độ lãnh đạm với nàng bây giờ đây lại cùng phụ thân trò chuyện trông khá hoà hợp…

Giang Lạc Dao trầm mặc trong suốt quá trình, rốt cuộc từ đối thoại của hai người mới biết được một số chuyện.

— Phụ thân là người từng có đại ân với Nhϊếp Chính Vương.

Lúc này đây, phụ thân phải lấy đại ân lúc trước ra để mà trao đổi.

Không vì cái gì, chỉ vì chính nàng.

Điều này không đáng.

Giang Lạc Dao ở trong lòng âm thầm lắc đầu, cảm thấy giao dịch này của phụ thân thật sự không đáng giá. Nàng cảm thấy bản thân mình không có vấn đề gì to lớn nhưng phụ thân lại khăng khăng muốn làm điều này.

Mà phụ thân từ đầu đến cuối cũng không hề nhắc đến chuyện “bái sư”, chỉ lấp lửng đưa ra mong muốn cho nàng tạm trú tại Nhϊếp Chính Vương phủ một thời gian, sau đó sẽ đón nàng trở về.

Hiển nhiên, Nhϊếp Chính Vương cũng thực không hiểu.

Giang Lạc Dao cảm nhận được cảm xúc nghi hoặc của đối phương, liền đưa mắt nhìn theo, lại vừa vặn chạm phải tầm mắt của đối phương.

Vị Nhϊếp Chính Vương hung hãn này, ánh mắt không hề thân thiện, lúc nhìn người khác, hắn không nhìn thẳng mà cúi thấp mặt mày rồi bất động thanh sắc ngước mắt lên, mi cung sắc bén ghim chặt, hơn nữa ánh mắt lạnh lùng, luôn mang lại cho người ta cảm giác áp bách không tiếng động.

Giang Lạc Dao chưa từng thấy qua ánh mắt này.

Nàng hơi tò mò, liền quan sát đối phương đến xuất thần.

Thịnh Quyết: “……”