Chương 4

Thịnh Quyết cũng biết ánh mắt của mình không tốt nhưng vẫn cố ý bày sắc mặt cho Giang Lạc Dao, muốn cho đối phương biết khó mà lui chủ động năn nỉ phụ thân mang nàng rời đi nơi này.

Chuyện từ chối này, nếu ngay từ đầu chưa kịp đem phong thư từ chối kia đưa trở về, tiếp theo sẽ rất khó xử.

Nhạc Xương Hầu quân công hiển hách, cũng coi như là trụ cột của triều đình. Thịnh Quyết hầu như không gặp qua đối phương mở miệng cầu xin ai bao giờ. Huống chi, đối phương là ân nhân của mình, đã mở lời, thậm chí còn tự mình đến cửa cầu kiến. Hắn không tiện từ chối đối phương trực tiếp chứ nói gì kêu đối phương mang nữ nhi về phủ đi.

Thịnh Quyết lại lần nữa liếc nhìn Giang Lạc Dao, thầm nghĩ nha đầu này tốt nhất nên thức thời một chút, chủ động khẩn cầu phụ thân nàng gì đó, như vậy đối với ai cũng tốt.

Nhưng ai mà ngờ được đối phương vẫn là bộ dáng tò mò, không hề có nhiều cảm xúc, ngược lại giống như đứa trẻ ngây thơ lần đầu tiên bước vào thế gian, tò mò nhìn chằm chằm hắn.

Thịnh Quyết bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng không đến nổi nhàm chán lắm.

Hắn gật gật đầu, thầm nghĩ cũng không phải không thể lưu lại cô nương này.

Thứ nhất, nhìn vào mặt mũi của Nhạc Xương Hầu, thứ hai Giang Lạc Dao cũng không phải loại dung nhan tầm thường khiến người ta phiền chán, dù sao cũng là đích nữ của Giang gia, hẳn là biết pháp hiểu lễ.

Thịnh Quyết thu hồi tầm mắt, lòng bàn tay vuốt ve một viên ngọc huyết châu, một bên thì suy tư lắng nghe Nhạc Xương Hầu nói chuyện.

Nhạc Xương Hầu: “Tiểu nữ nhi thân thể không được tốt, để tránh Vương gia nhọc lòng, làm phiền Vương gia an bài tiểu nữ đến một nơi yên tĩnh ít người cũng tốt để không quấy rầy thanh tịnh của Vương gia.”

Thịnh Quyết khựng lại, chìm vào trầm tư.

Nhạc Xương Hầu đã đưa nữ nhi của mình đến đây, sao còn dùng kế lạt mềm buộc chặt?

Thịnh Quyết suy nghĩ, có lẽ Nhạc Xương Hầu sợ mình khắt khe với con gái nên muốn cho hai người có thời gian để làm quen?

Như vậy cũng tốt.

Dù sao mình cũng không ham mê nữ sắc, cứ để Giang Lạc Dao ở yên môt mình một đoạn thời gian, chờ đến khi nàng chịu không nổi sự tẻ nhạt mà đi tố khổ lại với phụ thân của nàng, mình cũng có thể thuận tiện đưa nàng về lại phủ Nhạc Xương Hầu.

Vừa trả nợ ân tình cho Giang Vĩnh Xuyên, lại không bác bỏ mặt mũi đối phương, cũng coi như là một công đôi việc.

“Được.” Thịnh Quyết đồng ý, vẫy tay gọi Hứa Lạp đi chuẩn bị.

Chẳng mấy chốc, Nhạc Xương Hầu sau khi đạt được mục đích liền vượt gió tuyết rời đi.

Thịnh Quyết dẫn người tiễn đưa đối phương, thấy Nhạc Xương Hầu một bộ không muốn rời xa, lúc từ biệt nữ nhi giống như trong lòng bị rạch một dao vậy.

Điều này không khỏi khiến Thịnh Quyết có chút kinh ngạc一 cũng không đến mức như vậy chứ. Nhạc Xương Hầu dù sao cũng là một vị tướng thiết huyết chinh chiến sa trường nửa đời người, cho dù là cắt da cắt thịt cũng không đến mức đau lòng như vậy mới đúng.

Thịnh Quyết lạnh nhạt nhìn hai cha con lưu luyến chia tay, không thể nào lĩnh hội được tình cảm trong đó.

Mãi đến khi Nhạc Xương Hầu hoàn toàn rời đi, hắn mới giãn mặt mày.

“Cô nương, bên ngoài đang tuyết lớn, cẩn thận bị lạnh.” Hứa Lạp cùng nha hoàn dẫn Giang Lạc Dao vào trong, tránh để nàng đứng đầu gió: “Tuyết thiên đường trơn, Ninh Tử Hiên còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, không bằng ngài trước tiên cùng Vương gia nhà chúng tôi trò chuyện một lát…”

Thịnh Quyết: ???

Đây là cái đề nghị phế vật gì đây?

Thịnh Quyết toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng, liếc nhìn Hứa Lạp một cái hàm ý bảo hắn đừng lắm miệng.

Nơi yên tĩnh ít người qua lại vốn cần thời gian để quét dọn, nhưng chẳng lẽ nàng không thể chờ được? Lại không phải là tiểu thư yếu đuối thân thể kiều nhược, đứng trong tuyết cũng không chết được.

Thịnh Quyết đè thấp giọng, vừa đi vừa buông một câu: "Không dọn dẹp xong thì đợi thêm chút nữa, bổn vương còn việc gấp, không có thời gian nói chuyện phiếm."

Hứa Lạp đuổi theo, nói với Vương gia: "Giang cô nương thân thể yếu đuối, nghe nói còn chưa khỏi bệnh, Vương gia ngài..."

Thịnh Quyết quát lên: "Ngươi không phải nhận hối lộ rồi chứ, sao cứ nói giúp nàng?"

Hứa Lạp: "..."

Hắn còn có thể nói gì? Nếu khuyên nữa, e rằng Vương gia càng gây khó dễ cho đích nữ của Giang gia.

Đây chính là nữ nhi bảo bối của Nhạc Xương Hầu!

Hứa Lạp có chút lo lắng quay đầu lại nhìn Giang Lạc Dao đang đứng yên tại chỗ.

Giang Lạc Dao được nha hoàn đỡ, im lặng trong tuyết, áo khoác dính đầy tuyết, an tĩnh, xinh đẹp, khiến người ta vô cớ đau lòng.

"Aiii."

Hứa Lạp không đành lòng dời đi tầm mắt, thầm nghĩ khó trách Vương gia nhà mình là một cái cây có độc mãi không thấy nở hoa, chuyện gì cũng khó ở.

Làm sao có thể để cô nương chờ trong tuyết như vậy được chứ?