Chương 15

Cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, sau đó hôn Rodrian, cậu không có bất kỳ phản kháng nào mặc hắn tùy tiện muốn gì được nấy trong miệng cậu. Nụ hôn kéo dài, khi đến cuối cùng hơi thở cậu trở nên hỗn loạn muốn tránh thoát thì Rodrian nắm cằm cậu lại, khiến cậu không tránh thoát được.

Cảm giác càng mềm mại hơn cả trong tưởng tượng, Rodrian thầm nghĩ. Minh Việt lớn lên rất đẹp, nhưng dù sao cũng là beta, hơn nữa dáng người của beta cũng coi như là cao gầy, khí chất tự phụ, văn nhã, không ai nghĩ những người như vậy sẽ trở thành món đồ chơi trên giường mình. Nhưng Rodrian càng thích dáng vẻ bị hắn đùa giỡn trên giường của cậu, đùa giỡn đến mức rơi lệ, tối hôm đó hắn đã chơi rất nhiều tư thế, duy nhất tư thế dùng miệng ngậm dươиɠ ѵậŧ là hắn chưa thử, bởi vì tác dụng có thuốc mê có thể dẫn tới một số hành động mất khống chế, nhưng không sao cả, sau này vẫn có cơ hội.

Khách sạn Lisa bị phong tỏa, Rodrian phải nhờ người mang hành lý của Minh Việt rs. Minh Việt muốn đổi khách sạn khác để ở, nhưng Rodrian chưa hỏi cậu đã tự mình mang hành lý của cậu tới nhà hắn, điều này khiến cậu cực kỳ không thoải mái.

Cậu cũng không muốn tiến triển thêm bước nào với Rodrian, đêm đó đối với cậu mà nói chẳng chút ấn tượng nào, cảm nhận sau đó cũng không quá tuyệt vời, hơn nữa cậu càng cảm thấy Rodrian là nhân vật vô cùng nguy hiểm, vừa rồi chỉ là kế sách tạm thời của cậu, nếu từ chối thẳng thắn sẽ khiến hắn bực, cho nên chỉ đành kéo dài thời gian.

Cấp dưới của Rodrian lái xe tới cổng lớn sòng bạc, Minh Việt chậm chạp chỉnh lại đồ đạc của mình, khi đi ngang qua suối phun đặt ở trung tâm đường lớn, đột nhiên cậu sinh ra hứng thú với tượng nhân mã nửa người được điêu khắc.

Rodrian cũng không vội vàng, khoanh tay đứng bên cạnh chờ cậu, còn giới thiệu cho cậu biết: "Đây là điêu khắc Chiron, em biết tên Thanatos thật ra là tên một tử thần trong thần thoại Hy Lạp chứ, nơi này có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật về thần thoại.”

“Chiron là vị thầy của rất nhiều anh hùng trong truyền thuyết."giọng của Amanda từ phía sau vang len, cô mang giày cao gót mười cm đi chóng đi tới: "Tôi vẫn luôn cảm thấy nó là tượng điêu khắc nổi bật nhất trong sòng bạc. Tiến sĩ Minh Việt, thật ngại quá, lúc nãy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người của tôi không gây khó dễ cậu chứ?"

Lúc này Joyce đã không còn ở bên cạnh cô, người đi phía sau cô là tổng giám đốc của sòng bạc, hắn ta vội vàng đi lên nói; "Ngài Colombo bảo tôi dẫn người rời đi, anh ta có thể dẫn tiến sĩ Minh Việt tham quan nơi này."

”Rodrian, anh nên kìm nén du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình một chút đi." Amanda nói: “Tôi muốn mời tiến sĩ Minh Việt đi lên tầng ngồi nghỉ."

Minh Việt nhanh chóng trả lời: "Được."

Rodrian hỏi: "Chuyện gì?"

Amanda nói: "Thực hiện phần thưởng của cậu ấy." nói xong, cô xoay người rời đi, đi được một nửa, cô quay đầu lại nói với Rodrian: "Anh cũng có thể đi cùng."

Amanda chịu ảnh hưởng sâu sắc Enzo, tầng cao nhất của sòng bạc có phòng xếp được trang trí theo phong cách cô thích. Phòng khách là phong cách Baroque xa hoa, lãng phí, bên trong đặt vô số những món đồ cổ trân quý. Trong hoàn cảnh thời đại tận thế, lo bữa ăn từng ngày như này, vẫn còn có người có tâm tư nhàn rỗi, cất giữ đồ cổ như này quả thật vô cùng hiếm gặp.

Người phục vụ mang trà lên, Minh Việt ngồi vào sô pha, cầm ly trà lên cẩn thận ngửi, cậu không phải sợ bị hạ độc bên trong, mà là sợ bên trong bỏ đường hoặc sữa bò hoặc là thứ đồ kỳ lạ gì đó. Vẫn ổn, chỉ là hồng trà bình thường, ngửi được mùi hương nhè nhẹ, có vị đắng. Rodrian cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.