[TG1] Chương 8: Không ai nói với cậu, tốt nhất đừng khóc ở trước mặt một gã đàn ông sao? (H nhẹ)

Ngôn Úc sửng sốt, cái đầu không quá thông minh quay lại, chỉ thấy chiếc váy ren nhỏ cậu dùng để phát sóng trực tiếp, giờ đang được trải phẳng phiu ở cuối giường.

Lỗ tai cậu đỏ ửng.

Hiển nhiên, Phong Mặc Từ đã thấy được hình ảnh livestream của cậu. Đầu ngón tay thon dài vén cái váy ngắn cũn cỡn không che nổi thứ gì kia lên, một đôi tất dài bó sát được lặng lẽ đặt ở bên cạnh.

“Thật xinh đẹp.” Phong Mặc Từ nhìn Ngôn Úc, người khiến trái tim gã loạn nhịp, nhẹ giọng nói: “Đây là thứ cậu mặc lúc phát sóng trực tiếp.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của Ngôn Úc bị lời gã làm cho đỏ ửng, quay đầu đi một cách mất tự nhiên, bộ dạng như thể tôi nhìn không thấy, nghe không được, cả người nóng bừng vì sự xấu hổ.

Phong Mặc Từ vẫn tiếp tục nói: “Cậu vén váy lên để làm gì? Muốn nhìn thấy đám người đó viết mấy câu bình luận da^ʍ tục kia sao?”

“……”

Ngôn Úc mím chặt môi, ngoan ngoãn lắng nghe, hơi thở phả ra có chút nhiệt, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt từ từ rỉ ra từ phía dưới trần trụi của cậu.

Lòng bàn tay Phong Mặc Từ đổ mồ hôi, mùi thơm dịu dàng trên người Ngôn Úc tới từ cái váy ren ngắn kia quanh quẩn bên mũi gã, như thể tiểu mỹ nhân đang ấn nhẹ lên miệng của gã một cái.

Vừa mềm vừa ngọt.

Gã không ngừng phun ra những lời ô ngôn uế ngữ xuất hiện trong phòng livestream hôm nay, ngắm nhìn tiểu mỹ nhân e thẹn trước mặt, vì những lời đó mà đỏ bừng cả người.

Chóp mũi Ngôn Úc ửng hồng, không biết nên phản bác gã như thế nào, bởi vì cậu quả thực đã làm giống với những gì gã nói.

Nhưng, nhưng sao anh ta có thể quá đáng như vậy……

Bộ váy ngắn kia bị Ngôn Úc làm mất áo trên, chỉ còn lại một đôi tất chân và phần váy ngắn cũn cỡn, Hiện tại, chúng đang được Phong Mặc Từ đặt ở trước mặt cậu.

Streamer bé xinh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hiển nhiên không nghĩ tới bản thân chỉ vì không nghe lời hệ thống, muốn phát sóng nổi loạn một lần, liền bị một tên biếи ŧɦái lạnh như băng tìm tới cửa.

“Tôi……” Ngôn Úc đỏ mắt nhìn về phía hắn, yếu ớt nói: “Phong, Phong Mặc Từ, tôi có thể không mặc không? Anh thả tôi đi được không? Tôi bảo đảm sẽ không nói cho người khác biết……”

Trong mắt tiểu mỹ nhân toàn là sự cầu xin, nước mắt chảy xuôi trên má, mặt trắng bệnh, cố gắng thương lượng cùng người xấu.

Nhưng người xấu sớm đã lên kế hoạch trước sao có thể thả cậu đi được?

Thứ người xấu thích nhất chính là nhìn tiểu mỹ nhân chảy nước, dù là phía trên hay phía dưới.

Phong Mặc Từ không đáp, chỉ nhìn Ngôn Úc một cách chăm chú.

Gương mặt lạnh băng của gã đủ để một đứa nhà quê chưa hiểu chuyện đời như Ngôn Úc sợ nhũn cả người. Cậu đành ngoan ngoãn mặc bộ quần áo mất mặt đến phát khóc kia vào.

Vừa mặc, Ngôn Úc mang theo hốc mắt hồng hồng, vừa nói chuyện với hệ thống tiên sinh, giọng cực kỳ đáng thương: 【 Hắn giống anh……】

Nhất là sự lạnh lùng và hung dữ ấy.

Hệ thống hoàn toàn không ngờ ấn tượng của Ngôn Úc về mình lại là dáng vẻ như vậy, nhưng anh cũng chỉ đành nghẹn họng, chẳng thể phản bác nổi.

Dù không muốn nhưng tiểu mỹ nhân vẫn rất ngoan ngoãn. Dưới cái nhìn chăm chú của người xấu, cậu mặc bộ trang phục kia vào. Váy ngắn che đi địa phương quan trọng nhất.

“Được, được rồi.” Ngôn Úc sợ hãi khép chân lại.

Phong Mặc Từ ngắm thiếu niên ở trước mắt, cổ họng ngứa ngáy. Dưới sự trợ giúp của váy ren tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp, chưa kể đến đôi tất trắng bó sát vào da chân mềm mại phía dưới.

Gã tiến lên, để cái dây lưng hồng nhạt vẫn luôn cầm trong tay cạnh Ngôn Úc, cũng không ép cậu nhất định phải buộc.

Vì thế tiểu mỹ nhân nhỏ yếu liền đỏ mặt, giả vờ như không thấy.

Dịch thể dính nhớp dưới thân vẫn luôn chảy không ngừng, mùi hương ngọt ngào bay tới cánh mũi Phong Mặc Từ, lần này gã không cần phải làm tên rình trộm trốn ở trong góc nữa rồi.

Có thể quang minh chính đại sở hữu vị khách trọ xinh đẹp này.

Ngôn Úc nhận thấy cảm xúc mãnh liệt dưới đáy mắt đối phương, hàng lông mi run rẩy: “Anh, anh thật sự không thể thả tôi ra sao?” Giọng rất mềm.

Ngón chân mượt mà bọc tất trắng hơi cọ vào giường, tiểu mỹ nhân sợ hãi đến mức lệ trong khóe mi tí tách rơi xuống.

“Không ai nói với cậu, tốt nhất đừng khóc ở trước mặt một gã đàn ông sao?”

Phong Mặc Từ tùy ý cởi đầu khóa thắt lưng ra, một cây gậy thịt không phân cao thấp với Thịnh Cẩm xuất hiện trước khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của Ngôn Úc, nhưng quần áo trên người gã đàn ông vẫn hoàn hảo, sơ mi trắng và quần tây.

Chỉ có một cây dươиɠ ѵậŧ đỏ đậm lồ lộ trước mặt tiểu mỹ nhân.