[TG1] Chương 9: Vợ mặc váy ngắn bị chó da^ʍ làm kịch liệt (H)

Cậu bất giác lùi về phía sau, nhưng chút khoảng cách này không khác cảnh mèo con chơi đùa với chủ nhân là bao.

Phong Mặc Từ cúi đầu, hôn nhẹ lên cánh môi hồng mềm mại của Ngôn Úc, sau đó nhịn không được mà tiến vào, động tác kế tiếp càng ngày càng mãnh liệt.

Từ trước tới nay, gã chưa từng quá thân mật với bất kỳ kẻ nào, kỹ thuật hôn khá kém, chỉ biết đoạt lấy nước bọt ngọt lịm trong miệng tiểu mỹ nhân, mυ"ŧ mυ"ŧ cái lưỡi mềm kia.

Cánh môi bị mυ"ŧ đến sưng, bàn tay yếu ớt của Ngôn Úc đặt ở trước ngực gã, như thể muốn từ chối mà lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể cảm thụ hơi thở nặng nề phả lên mặt mình.

Nước bọt của hai bên trộn lẫn vào nhau, dính nhớp trên cằm tiểu mỹ nhân, một mảnh sáng bóng, sau đó chậm rãi nhỏ tí tách trên chiếc áo sơ mi chỉnh trang của Phong Mặc Từ, lôi ra một sợi chỉ bạc.

“Ưm ~” Hơi thở quấn quít, mùi hương ngọt ngào đan xen trong miệng hai người, đầu lưỡi Ngôn Úc bị ăn đến chua sót: “Không, ưm!”

Lòng bàn tay mềm mại cố gắng đẩy đối phương, rốt cuộc sau khi ăn no xong, con quái vật mặt người dạ thú mới chịu buông tiểu mỹ nhân đầu váng mắt hoa ra.

Vị ngọt thấm tới tận xương tủy, càng khiến Phong Mặc Từ thêm chờ mong vào bữa chính kế tiếp.

“Được rồi, khó chịu quá……”

Góc váy của Ngôn Úc lộn xộn, phong cách dưới chiếc váy ren ngắn như ẩn như hiện.

Dươиɠ ѵậŧ đỏ sẫm của Phong Mặc Từ trông đẹp hơn so với Thịnh Cẩm, nhưng chỉ là một chút thôi. Thân cán cực kỳ dữ tợn, đâm thẳng vào gan bàn chân non mềm của Ngôn Úc.

Nóng quá……

Ngôn Úc cảm nhận được sự ướŧ áŧ và nhiệt độ cực nóng dưới lòng bàn chân, bất giác rụt về. Tuy nhiên, sau khi bắt gặp hai con ngươi đen tối của Phong Mặc Từ, cậu lại run rẩy duỗi thẳng chân ra.

Khóe mắt trào nước mắt: “Nóng, nóng quá……”

Ngón chân không nhịn được mà cuộn tròn.

Đầu khấc của Phong Mặc Từ cọ xát bề mặt chiếc tất, cảm thụ đôi chân mềm mại trong đó, hưng phấn tràn ra càng nhiều chất nhầy.

Hốc mắt Ngôn Úc ngày một đỏ, theo sự chuyển động của dươиɠ ѵậŧ, hoa huyệt dưới thân kia cũng bắt đầu mấp máy, phần thịt non mềm tản ra tín hiệu ngứa ngáy.

Dâʍ ɖị©ɧ rỉ ra từng đợt, vách thịt mềm trong suốt liên tục khép mở.

“Anh……”

Lòng bàn chân Ngôn Úc bị đầu khấc cỡ lớn kia đâm, chọc, cậu nói với giọng nức nở: “Đừng đâm tôi nữa……”

Nghe được câu này xong, dươиɠ ѵậŧ Phong Mặc Từ càng thêm cương cứng, còn gì sẽ khiến người ta hưng phấn hơn, so với việc một tiểu mỹ nhân xinh đẹp khóc lóc nói ra những câu đầy ẩn ý như vậy chứ?

“Không thích?”

Phong Mặc Từ đứng dậy, che khuất đỉnh đầu Ngôn Úc, giọng trầm thấp: “Nhưng chẳng phải tất cả những người trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu đều nói như vậy sao?”

“Muốn đυ. nát huyệt nhỏ của vợ, muốn ép chảy nước mông của tiểu mỹ nhân, thậm chí muốn bắn tinh đặc lên miệng của cậu.”

Theo từng câu nói, Phong Mặc Từ dần để dươиɠ ѵậŧ lên trên hoa huyệt ướt áp của Ngôn Úc, hơi ma sát một chút, cho đến khi thịt huyệt bắt đầu có chút ngứa.

Mí mắt Ngôn Úc hơi sưng, rất khó tưởng tượng một gương mặt lạnh băng không cảm xúc lại có thể nói ra những câu khó nghe như vậy.

Dươиɠ ѵậŧ chà sát môi âʍ ɦộ hồng nhạt của tiểu mỹ nhân thành màu đỏ tươi, vách âʍ đa͙σ hé mở như muốn lấy lòng ai đó, hai cánh môi âʍ ɦộ mềm mại bị Phong Mặc Từ cọ đến nổi bọt.

Đôi tay Ngôn Úc vô lực, muốn đẩy gã ra, nhưng chỉ giây sau, dâʍ ɖị©ɧ từ bên trong lại tuôn ra không ngừng.

“Ưm a ~ không, không cần…… Ư! Nóng quá…… Tôi, tôi không muốn……”

Nước mắt treo trên lông mi Ngôn Úc, Phong Mặc Từ cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ với cậu: “Không thích à?”

Ngôn Úc nức nở gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn.

Người đẹp bé nhỏ trong thời kỳ nổi loạn cuối cùng cũng phải nhận trừng phạt từ chỗ người xấu.

“Vậy cậu thích cái gì?” Giọng Phong Mặc Từ trở nên dịu dàng.

Ngôn Úc than nhẹ hai tiếng như làm nũng, không biết nên trả lời như thế nào.

Vì thế, sau khi ma sát hoa huyệt non nớt, dươиɠ ѵậŧ thong thả để sát vào cửa huyệt, tiếp đó, từ từ tiến vào lối đi đã bắt đầu mềm xốp.

Mặt Ngôn Úc trắng bệch, đầu ngón tay mịn màng nhịn không được mà nắm lấy mái tóc đen nhánh của Phong Mặc Từ.