[TG1] Chương 3.2: Bỏ 1.5 vạn tệ chỉ để mua tiếng thở dốc của mỹ nhân

Ánh mắt nhìn xuống, ở nơi áo thô ráp ma sát, đầṳ ѵú non hồng của Ngôn Úc đã nhọn lên không biết từ khi nào, chiếc áo T-shirt trên người này không biết đã giặt bao nhiêu lần mà trở nên hơi xuyên thấu, cái núm đỏ kia đương nhiên cũng dễ khiến người ta để ý và đen tối không tưởng nổi.

Cổ họng Phong Mạc Từ khô khốc, tim đập như đánh trống, ánh mắt không biết nhìn qua đâu.

Bất kể nhìn qua đâu, trong đầu cũng đều nghĩ tới hai núʍ ѵú non hồng.

Bởi vì công việc xảy ra chút vấn đề nên gã phải dậy sớm, đương nhiên không ngờ được sẽ gặp một người thuê chung hấp dẫn như vậy.

‘Hôm nay có thể mua một chút dâu tây về sau khi tan làm’, Phong Mặc Từ thầm nghĩ, ‘Không biết người thuê chung này có thích ăn không……’

Nước dâu màu hồng mang theo hương vị ngọt ngào, giống như……

Không biết suy nghĩ trôi dạt đến phương nào, Phong Mặc Từ nghiêng mắt, dễ thấy cái tai đỏ kia.

Một bát mình nhanh chóng hết sạch, trên chóp mũi Ngôn Úc còn chảy ra mồ hôi li ti, cậu bối rối lén nhìn Phong Mặc Từ ngồi phía đối diện, lặng lẽ vén tóc lên một chút.

Thật mát.

Và cũng rất đẹp, một bông hoa mỏng manh kiều diễm không nhận ra sức hấp dẫn của bản thân như thế nào, chỉ cần vô tình để lọt ra ngoài một chút hương thơm ngọt ngào cũng đủ để khiến vô số người điên đảo.

Hệ thống đã đến nhắc nhở, nhìn đôi mắt u tối của Phong Mặc Từ, không thể hiểu nổi mà nghĩ tới lúc rất nhiều người nhìn Ngôn Úc, sâu trong tâm trí họ cũng ẩn giấu ham muốn du͙© vọиɠ trần trụi.

Giống hệt như...... Ánh mắt này.

Hệ thống: [......]

Ngôn Úc lại hoàn toàn không nhận ra, cậu chỉ cảm thấy bữa sáng bất an này cuối cùng cũng đã qua, xương mắt cá chân nhỏ bé yếu ớt đi dép lê bước về phòng mình, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra sự vui vẻ.

"Thật đẹp......" Phong Mặc Từ thu lại ánh mắt, khẽ nói.

Quay lại phòng ngủ, Ngôn Úc khẽ ngửi mùi hương vẫn còn lưu lại trong không khí, vành tai liền đỏ lên.

"Thật xấu hổ......" Cậu tự nói với mình.

Ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu, bởi vì bất kể là nơi nào thì hình ảnh dâʍ ɭσạи trong lúc livestream đêm qua đều hiện lên trong đầu.

[Hôm nay, hôm này vẫn phải livestream à? Hệ thống.] Giọng nói Ngôn Úc trở thành khẽ khàng hơn, đầu ngón tay trắng nõn khẩn trương nắm chặt lấy góc áo.

Hệ thống không hề chậm trễ đáp lại.

[Đúng vậy. Mỗi ngày đều phải làm.]

Ngôn Úc nhìn hai nghìn tệ từ app khiêu da^ʍ gợϊ ȶìиᏂ trên điện thoại, khuôn miệng khẽ mím môi, chỉ có thể từ từ thuyết phục bản thân chấp nhận.

------ nhưng vẫn rất xấu hổ......

Rũ bỏ những hình ảnh dâʍ ɖu͙© ở trong đầu kia, thân thể Ngôn Úc nóng bừng lên và điện thoại cũng vang lên hai tiếng, hai tin nhắn hiển thị trên app livestream, là người có tài khoản tên là "chồng của vợ Úc Úc" gửi tới vào đêm qua.

Chồng của vợ Úc Úc: Úc Úc, không phải em rất thiếu tiền sao?

Chồng của vợ Úc Úc: [Chuyển khoản 1.5 vạn tệ]

Chồng của vợ Úc Úc: Tiền đặt cọc.

Ngôn Úc nhìn mấy tin nhắn trước mắt và tên tài khoản bên trên, đột nhiên tay chân luống cuống kiểm tra tài khoản ngân hàng, nhăn mặt, nghiêm túc nhìn vào màn hình: "Tại sao anh ta lại chuyển tiền cho mình?"

Đầu ngón tay kéo giao diện trò chuyện xuống, nhìn thấy trước đó còn có một tin nhắn.

Thì ra anh ta muốn thu mua tiếng của cậu.

Nói đúng ra là tiếng thở dốc.

[Anh rất thiếu tiền.] Hệ thống chỉ ra tình trạng khó khăn của Ngôn Úc.

Bởi vì thiếu tiền, mà cậu mua ga trải giường rẻ bèo nhất, chỉ mới ngủ một đêm đã khiến toàn thân trắng nõn hiện lên nhiều vết đỏ.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Ngôn Úc bắt đầu trở nên trắng bệch bởi vì dùng quá nhiều lực.

Đuôi mắt cậu đỏ lên, chậm rãi tự hỏi bản thân tình trạng trước mắt, kéo góc áo, mặt mũi đỏ bừng mà nói với hệ thống: [Hệ thống à, tôi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành yêu cầu của anh ta] âm cuối kết thúc rất nhẹ nhàng.

Thiếu niên xinh đẹp cũng biết đây là một chuyện sai, rất sai.

[Ừ.]

Cuối cùng, dưới sự nhắc nhở của hệ thống, Ngôn Úc cẩn trọng mở điện thoại ra rồi ấn vào tìm kiếm các dạng thở dốc.

Nhưng khi xem và nghe thấy những thứ kia, liền xấu hổ tới nỗi dựng cả tóc gáy.

[Thật, thật khó mà......]

Giọng run run khẽ nói ra ý kiến của mình.