Chương 1: Tự an ủi trong phòng tắm bị bạn cùng phòng phát hiện

Chín giờ sáng, tiếng đóng cửa cuối cùng vang lên, Hòa Nhạc mở mắt xác nhận trong ký túc xá không còn ai rồi mới thở phào thức dậy. Mồ hôi nóng làm ướt nhẹp khuôn mặt thanh tú, hai má trắng nõn đỏ ửng, đôi mắt mông lung đọng hơi nước, biểu tình có chút thẹn thùng.

Cậu khó chịu rời giường, kẹp chân đi đến phòng tắm, sau khi đóng cửa kỹ mới dám thở lỏng, cẩn thận cởϊ qυầи. Chất lỏng màu trắng sền sệt dinh dính trên qυầи иᏂỏ dễ dàng thấy được, tiểu dươиɠ ѵậŧ tinh xảo còn phiếm lên ánh nước trong suốt. Nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch.

"Sao lại là tôi?"

Chuyện này phải nói đến đợt nghỉ hè trước, cậu theo người nhà về quê thăm mộ, vô tình bị thứ dơ bẩn bám thân, mà điều làm cậu thấy thẹn nhất là gia hỏa này thích ở trên người cậu biếи ŧɦái sờ mó.

Gã thường chạm đến các vị trí mẫn cảm trên người. Nhắc tới thân thể, cậu tương đối khác biệt, là người song tính hiếm thấy, vì sợ bị kỳ thị mà gắt gao che giấu bí mật cơ thể.

Ai biết che giấu bao nhiêu năm trời, giờ bị một tên sắc quỷ ám thân. Đêm vừa xuống đã bị khơi mào dục hoả, thậm chí nó còn lớn mật chạm vào vùng tam giác của cậu. Mỗi đêm kí©h thí©ɧ càng lớn hơn khiến cậu không chịu nổi. Vừa đêm qua hắn sờ mó đến mức l*и nhỏ phun cả nước, cậu cắn chặt môi dưới không cho bản thân phát ra âm thanh, căng thẳng lo lắng sợ bạn cùng phòng phát hiện.

May mắn là hai bạn cùng phòng mỗi ngày đều ít khi trở về, cho cậu đủ thời gian để xử lý sạch sẽ.

Tên ác ma này rất kỳ quái, gã chỉ thích triền miên vuốt ve khắp nơi trên người cậu, không hại đến tính mạng. Dù có tìm đạo sĩ cũng chưa chắc có thể đuổi gã đi. Tuy nhiên, gần đây gã càng ngày càng điên cuồng, ở giữa thanh thiên bạch nhật trêu đùa đầṳ ѵú cậu, thân thể không thể không sinh ra phản ứng, kí©h thí©ɧ bên dưới cậu nứиɠ lên ngay trước mặt người khác.

Gương mặt Hoà Nhạc ửng đỏ theo động tác kí©ɧ ŧìиɧ, có bạn học phát hiện hỏi thăm, cậu chỉ có thể giả bộ phát sốt nhưng cậu sợ có ngày sẽ bị phát hiện. Tên quỷ da^ʍ cũng ngày càng lợi hại hơn, nếu xảy ra trường hợp gã đè cậu ra nơi đông người thì phải làm sao?!!

Hoà Nhạc chìm vào lo âu cực độ, cởϊ qυầи áo, muốn dùng nước sạch rửa trôi dấu vết tìиɧ ɖu͙©. Đặc biệt là cái âʍ ɦộ bên dưới tiểu dươиɠ ѵậŧ, dòng nước phun ra ở nơi đó khiến cho cậu có kɧoáı ©ảʍ kỳ quái, cậu không dám đυ.ng tay vào chỉ dám dùng nước rửa sạch.

Bị quỷ da^ʍ quấy rối khiến cơ thể trở nên nhạy cảm, dễ dàng phát sinh phản ứng, Hoà Nhạc trong phòng tắm bị hơi nước hun nóng cả gương mặt, cắn môi dưới cảm nhận kí©h thí©ɧ kỳ diệu này.

Ban đầu kháng cự đến sau này chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu, rồi dần trở nên hưởng thụ, Hoà Nhạc phỉ nhổ chính mình ngày càng sa đọa. So với ban đêm bị làm cho cao trào nhưng không thể rêи ɾỉ, hiện tại ở một mình không hề cố kỵ gì, tuỳ ý phóng thích khiến bản thân càng thêm thoải mái.

Nghĩ đến bạn cùng phòng đã rời đi, Hoà Nhạc liền lớn mật kêu rên ra tiếng: "Ha...a..... Hoá ra lại thoải mái như vậy, ha...a.....". Nơi địa phương từng không dám chạm đến đem lại cảm giác tê dại da đầu, cậu quên mình mà nheo đôi mắt lại hưởng thụ, thân hình run rẩy, vết nhăn giữa chân mày dần giãn ra, không chú ý phòng ngủ có tiếng động.

Cổ Thanh Nhiên vừa lúc vào phòng đã cảm giác có gì kỳ lạ. Dựa vào thính lực nhạy bén, anh nhẹ bước tìm tới nơi động tĩnh phát ra, đến trước cửa phòng tắm. Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ kỳ quái bên trong, hơi hơi nhướng mày, chẳng lẽ là tiểu trong suốt cùng phòng té ngã?!

Với danh phận là bạn học và bạn cùng phòng định duỗi tay giúp đỡ, chưa kịp gõ cửa hỏi thăm một chút, "bùm" một tiếng, bóng người bên trong đột nhiên đυ.ng vào cửa. Cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ trước mặt Cổ Thanh Nhiên, anh theo bản năng quay mặt trốn về cạnh giường.

Con ngươi luôn bình đạm lộ vẻ hơi kinh ngạc, biểu tình dại ra, gương mặt thoáng đỏ, vừa nãy là cái gì?

Người thường thấy bạn cùng phòng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đều nhắm mắt lại. Anh cũng không ngoại lệ, vừa nãy chỉ vô tình liếc nhìn, làm bây giờ muốn quên cũng không được. Bên dưới cái eo nhỏ nhu nhuận uốn lượn là cặp mông vểnh tròn trịa, trắng như tuyết. Hai cánh mông dẩu lên khiến cho âʍ ɦộ vốn không thuộc về nam nhân lộ ra trước mắt. Anh hoang mang một lúc, chẳng lẽ bạn cùng phòng là nữ giả nam?

Không có khả năng, Cổ Thanh Nhiên nhíu mày, dựa vào khung giường trầm tư, hình ảnh diễm lệ kia dù như thế nào cũng không vứt ra khỏi đầu được. Nghe tiếng âm thanh dường như người từ phòng tắm sắp trở lại, tuy anh giữ được sự bình tĩnh nhưng bây giờ cũng không biết nên đối mặt với Hoà Nhạc như thế nào, bước chân có chút chật vật rời đi.

Hoà Nhạc mặt đỏ sương đi ra, cậu tập trung tẩy sạch chất lỏng lây dính trên quần áo, không chú ý tới phát sinh bên ngoài. Giữa mày thanh tú toát ra ưu sầu nghĩ ngợi sau này nên làm thế nào, chẳng lẽ thật sự để yên cho tên quỷ da^ʍ kia càng ngày càng loạn sao?

Lên lớp học cả ngày xong, cậu vẫn chưa nghĩ được phương án giải quyết nào, đổi lại thu được mấy bức thư tình. Tất cả đều nhờ cậu đưa cho người bạn cùng phòng Cổ Thanh Nhiên, nam thần chuyên cổ nhạc cụ. Anh ta người cũng như tên, bề ngoài toát lên vẻ tiên khí tuấn mỹ, ôn hoà lễ nghĩa. Đối với mấy phong thư này, tiểu trong suốt cậu cũng chỉ biết mỉm cười đáp ứng.

Thư tình theo lẽ thường để lên bàn anh. Hôm nay có điểm ngoài ý muốn chính là hai người bạn cùng phòng đều trở về. Ký túc xá bọn họ bốn người một gian, một vị nam thần cổ nhạc cụ Cổ Thanh Nhiên, còn một vị khốc ca tên Tiêu Lịch, mặt mày lạnh lùng kiệt ngạo, thân thủ nhanh nhẹn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cậu chỉ gặp được vài lần.

Đương nhiên cậu cũng cảm thấy may mắn khi ít chạm mặt đối phương, thật sự lần đầu tiên gặp mặt quá xấu hổ. Bắt nguồn từ việc tên quỷ da^ʍ ám thân khiến cậu sợ hãi cực độ khi có người tới gần. Ngày ấy dọn đồ đạc không cẩn thận ngã lên người đối phương, theo bản năng đẩy tay một cái, ai biết tay lại áp phải chỗ nào đó, nháy mắt liền dẫn tới đối phương kêu lên một tiếng, hung tợn trừng mắt liếc nhìn cậu, khiến cậu có cảm giác sẽ bị trả thù. Hoà Nhạc cẩn thận trốn tránh Tiêu Lịch, ở ký túc xá căn bản không dám ngẩng đầu cùng hắn đối diện.

Một vị khác là sinh viên từ nước ngoài về, nghe nói là con lai, diện mạo tuấn lãng lại nhiệt tình, mỗi ngày đều spam trong nhóm chat chung của ký túc xá, chia sẻ sinh hoạt của y ở nước ngoài. Gần đây nghe nói sự việc bên kia sắp xử lý xong, một khoảng thời gian nữa sẽ về, còn hỏi bọn họ muốn quà gì làm lễ vật gặp mặt?

Rốt cuộc cũng chỉ là bạn cùng phòng, không cần phải quá nghiêm túc, Hoà Nhạc không có tâm tư gì, tuỳ ý có lệ, Cổ Thanh Nhiên anh lại có điểm hứng thú với đồ vật nước ngoài. Suy nghĩ một hồi lại nhớ tới hình ảnh đã thấy lúc sáng, dư quang thoáng nhìn qua phía Hoà Nhạc đang ngồi, ánh mắt rơi đến cái eo mềm dẻo rồi lướt dừng ở nơi ái muội kia.

Ý thức có cỗ xa lạ khuếch tán từ sâu bên trong, anh đột nhiên quay đầu lại, bất đắc dĩ đỡ trán thở dài, tự nhủ đây đều là phi lễ chớ xem a.

Khốc ca Tiêu Lịch không biết bên ngoài làm gì, rửa mặt xong liền bò lên giường, mệt mỏi trong một giây đã ngủ. Hoà Nhạc cảm giác không khí xấu hổ, mọi người trong trường đều hâm mộ cậu được ở chung một phòng với tam đại nam thần, nữ sinh hâm mộ cậu có thể tiếp xúc gần với nam thần, chờ mong cậu có thể giúp mình hỗ trợ truyền tin, có nhiều nữ sinh tiếp cận làm cậu không khỏi tránh được những loại hâm mộ lẫn ghen ghét. Tiểu trong suốt cậu đi đến đâu đều bởi vì ba người này mà trở thành mục tiêu bị chú ý.

Hoà Nhạc cầm điện thoại rúc vào trong chăn chơi, không bao lâu sau Cổ Thanh Nhiên cũng đi nghỉ, anh thường ngày đều ngủ sớm dậy sớm, nếp sống không khác gì một ông cụ.

Lướt điện thoại nhìn diễn đàn trường không ngớt lời tán dương sùng bái bạn cùng phòng, bất tri bất giác mơ hồ ngủ quên mất.

Bỗng một bàn tay vô hình quấn quanh khuỷu tay, chạm nhẹ vào đầṳ ѵú trước ngực, lạnh lẽo khiến thân thể run rẩy. Hoà Nhạc còn đang mê man, hô hấp trở nên hổn hển, cái tay kia vuốt ve bên hông, một đường đi xuống phía dưới sờ đến dươиɠ ѵậŧ nửa cương, một trận tê dại làm cậu rốt cuộc ý thức được điểm không thích hợp mà tỉnh lại.

Cậu tỉnh lại liền thuần thục che miệng, phòng tiếng rêи ɾỉ phát ra làm hai người kia phát hiện. Eo mông bỗng bị gã bế lên, cánh tay cũng bị cưỡng ép kéo ra sau, Hoà Nhạc mặt đầy khủng hoảng, suy đoán gã có tiến hoá. Trước kia chỉ có thể giở trò trên người, hiện tại còn có thể khống chế thân thể cậu.

Hoà Nhạc khóc không ra nước mắt, thân thể bị sờ soạng sinh ra phản ứng. Không có cách nào ngăn bản thân bị khống chế bước xuống giường, đứng ở giữa ký túc xá, áo ngủ bị vén lên, thân hình trắng đến phát sáng bại lộ hoàn toàn, cặp mông cao kiều phảng phất câu nhân, ngón tay quỷ da^ʍ đảo quanh miệng l*и, kí©h thí©ɧ da^ʍ thuỷ dính nhớp theo đùi nhiễu giọt, Hoà Nhạc bị kí©h thí©ɧ đến có chút hoảng hốt, cắn chặt môi dưới, hốc mắt ánh lên lớp nước.

Sự mẫn cảm làm bụng dưới dâng lên cảm giác tê mỏi cực hạn. Vào ban đêm quỷ da^ʍ phá lệ kiêu ngạo, ngón tay đâm bừa hấp thụ ái dịch trong người cậu, đôi tay Hòa Nhạc bị khoá ở sau lưng, quay đầu về trước liền thấy hai khuôn mặt tuấn tú đang ngủ.

Hoà Nhạc nước mắt rưng rưng lắc đầu, mông vì hưng phấn nâng cao. Trong không gian yên tĩnh khiến tiếng nước "phụt" trở nên phá lệ vang dội, cậu co rúm người lại, sợ sẽ đánh thức hai người họ. Nếu lỡ bị bọn họ bắt gặp chính mình cư nhiên nửa đêm trần trụi ở chỗ này phát da^ʍ, xác định vững chắc sẽ bị nhạo báng khinh thường, còn có khả năng bị truyền ra bên ngoài khiến tất cả mọi người đều biết.

Ngực nhỏ trắng nõn ẩn ẩn phiếm hồng, rùng mình run rẩy, Hoà Nhạc ngã tới ngã lui nhìn về phía trước, phía dưới truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cậu một lần mất khống chế kêu ra tiếng, bằng chút lý trí cuối cùng mà ngậm miệng lại. Bàn tay quỷ da^ʍ ở lỗ l*и quấy loạn ra tiếng nước, nước da^ʍ không thể khống chế, men theo gốc đùi chảy xuống phản chiếu ánh sáng lấp lánh

Tiếng thở dốc đứt quãng, Hoà Nhạc bị ép tiến về phía trước, cánh tay bị túm phía sau, thân hình trắng như tuyết run rẩy vài cái sau đó vô lực khuỵu xuống, bị tên sắc quỷ vô hình khống chế đôi chân, cảm giác như đang treo trên không, lỗ da^ʍ càng phải chịu kí©h thí©ɧ, gã không màng cậu điên cuồng phản kháng, lôi kéo đầṳ ѵú đến sưng đỏ, Hoà Nhạc hít một ngụm khí lạnh.

Bỗng có tiếng động phát ra, Hoà Nhạc căng thẳng kẹp chặt chân, quỷ da^ʍ rất bất mãn với hành động kháng cự của cậu, tăng lớn lực độ, niết loạn các điểm mẫn cảm trên người, eo bụng tê mỏi run rẩy, Hoà Nhạc thật sự khó có thể nhịn xuống cỗ lửa kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng này, đột ngột phát ra một tiếng kêu uyển chuyển ma mị.

Cậu dại ra ngay đó, trăm lần chưa từng nghĩ tới âm thanh chính mình phát ra lại như vậy, khiến tâm nhân ngứa ngáy, không khí an tĩnh của phòng ngủ cũng bị đánh vỡ.