Chương 2: BỊ bạn cùng phòng ôm ấp

Hoà Nhạc hoảng sợ nhìn hai người trên giường, đặc biệt là vị tính tình không tốt Tiêu Lịch, đối phương như nghe được âm thanh gì đó, khó chịu mở mắt.

Quỷ da^ʍ sau lưng không rõ vì sao đột ngột buông cậu ra, Hoà Nhạc không để ý ngã xuống đất, theo bản năng lôi kéo chỉnh sửa quần áo ngủ, hoảng sợ tột độ.

"Cậu đang làm gì?" Tiêu Lịch mang theo khí tức khó chịu khi bị đánh thức, bực bội xoa đầu tóc lộn xộn, có vẻ ngủ không ngon. Hắn có cảm giác cái cõi vô hạn kia luôn trực chờ để mang hắn trở lại đấy. Thời điểm trước hắn cảm thấy ký túc xá an tĩnh, giúp hắn yên tâm nằm ngủ nhưng hôm nay loại cảm giác bực bội kia lại tới nữa.

Tỉnh giấc nhìn quanh căn phòng luôn trầm lặng này, chỉ thấy có người bạn cùng phòng kỳ quái ngồi dưới đất.

Hoà Nhạc xấu hổ ngẩng đầu, xác nhận chính mình miễn cưỡng đã che được cơ thể trần trụi, mang theo ý tứ xin lỗi nói: "Tôi đi vệ sinh, trời tối không cẩn thận té ngã, xin lỗi làm phiền cậu."

Cậu có chút lo lắng Tiêu Lịch sẽ mượn đề tài này để trút giận lên mình, khiến cảm giác tê dại còn sót lại trên thân thể tiêu tán không còn một mảnh, càng thêm sợ hãi run rẩy.

Nếu là Tiêu Lịch trước đây, có người dám quấy rầy giấc ngủ của hắn, xác định chắc chắn người đó sẽ bị đánh cho nhừ tử nhưng hôm nay không biết vì sao hắn nhìn chằm chằm Hoà Nhạc không nhúc nhích, tổng cảm giác mà cậu ta đem lại có chút quen thuộc. Chủ yếu vẫn là tiểu trong suốt cùng phòng này đó giờ đều đẹp như vậy?

Tầm mắt của hắn trong bóng đêm như hoá thành thực thể dừng trên người Hòa Nhạc, nghiêm túc đánh giá, doạ Hoà Nhạc cho rằng hắn phát hiện ra điều gì, hoảng loạn nhanh chóng đi đến phòng tắm, không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Lịch.

Ăn mặc kiểu gì vậy? Áo ngủ hỗn độn dán ở trên eo thon, phác hoạ đường cong hoàn mỹ khiến Tiêu Lịch luôn không có du͙© vọиɠ bỗng sinh ra ham muốn chiếm hữu độc nhất từ đáy lòng, đồng thời lòng ngực hắn cũng nở rộ tâm tư kỳ lạ.

Trong lòng kích động ham muốn chiếm hữu điên cuồng khiến Tiêu Lịch nhíu mày, cảm thấy không hiểu chính mình. Ở cõi vô hạn kia, hắn đã quá mệt mỏi khi phải liên tục ứng phó với các loại ma quỷ, thật vất vả mới trốn thoát, hắn chỉ muốn ngủ. Tìm kiếm khắp nơi để bản thân có thể yên tâm có giấc ngủ ngon nhưng chỉ có duy nhất ở trong ký túc xá mới có thể an ổn chợp mắt đôi chút. Ở đây dường như không có gì có thể ảnh hưởng đến hắn.

Chỉ là đêm nay có chút quỷ dị, trực giác của hắn nhạy bén bậc nhất. Hắn nhẹ nhàng lén lút xuống giường, đi đến cửa phòng tắm liền nghe được bạn cùng phòng thấp giọng lẩm bẩm, nghe xong một hồi, sắc mặt cũng có chút phiếm hồng, vô pháp mà nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm.

Loáng thoáng tiếng thở dốc, tiếng than nhẹ, còn có giọng điệu oán giận thốt ra những lời kêu giường khiến người ta đỏ mắt. Hắn tuy đã lâu không tiếp xúc với nhân gian nhưng cũng rõ ràng rốt cuộc cậu đang làm gì, quả thực dâʍ đãиɠ!

Hoà Nhạc xử lý xong qυầи ɭóŧ bị bẩn do dâʍ ɖị©ɧ, cậu như một con mèo len lén thăm dò, thấy bạn cùng phòng đã ngủ tiếp mới thở hắt ra. Hôm nay trải qua kí©h thí©ɧ như vậy, quả thực quá khủng bố, cậu không thể làm gì tên quỷ da^ʍ nhưng nếu không có biện pháp xử lý, nhân sinh của cậu sẽ bị huỷ hoại mất.

Tiêu Lịch nằm quay mặt vào tường, nhắm mắt là thấy hình ảnh Hòa Nhạc ngẩng đầu với bộ mặt sắc tình, đôi mắt ngấn nước xinh đẹp, tiếng thở dốc mềm mại của cậu làm sống lưng hắn bắt đầu một mảnh tê dại.

Hình ảnh ấy khắc sâu, chỉ cần hắn nhắm mắt, trong đầu sẽ nhảy tới nhảy lui các loại tưởng tượng. Đặc biệt là khoảnh khắc người nào đó quần áo hỗn độn, dụ hoặc nhìn hắn khiến nửa người dưới sớm phát sinh phản ứng. Thẳng đến khi tờ mờ sáng, hắn thật sự chịu không nổi nữa, chạy đi ra ngoài.

Còn một vị khác trong ký túc xá, sắc mặt cũng có chút vi diệu, từ trước đến giờ anh ngủ tương đối không mộng mị nhưng hôm qua bắt gặp sự việc ngoài ý muốn, nó làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Hình ảnh Hòa Nhạc nhìn anh cười, tách chân sang hai bên cho anh xem xét kỹ càng âʍ ɦộ tinh xảo giữa háng. Ở trong mơ, anh nghiêm túc nghiên cứu, ngón tay xẹt qua môi lớn núng nính, cảm nhận được độ mềm mại của vật nhỏ, miệng lỗ còn ẩm ướt chảy nước.

Anh thức dậy ngơ ngẩn nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa đóng nhưng đến nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, ngồi dậy liền thấy ký túc xá chỉ còn lại mình anh. Thế tử gia bình thường lãnh đạm, thờ ơ lại không ngờ có một ngày sẽ bị loại chuyện này đóng chiếm tâm trí, đời trước các loại mi phi diễm sắc đều nhìn đến nhàm chán nhưng không biết vì sao lại bồi hồi mãi trong đầu hình ảnh bạn cùng phòng với thân hình trắng như tuyết, đặc biệt là âʍ ɦộ xuất hiện trên cơ thể người nọ.

Mãi đến khi người ở hội sinh viên tìm tới cửa thúc giục, anh mới rời đi. Chỉ là trong lòng không ngừng tìm cơ hội để có thể nhìn xem nơi đó của tiểu trong suốt cùng phòng.

Bây giờ Hoà Nhạc còn không biết có hai người đang bắt đầu mơ ước thân thể cậu, cậu đang do dự bí ẩn xuất hiện tại cánh rừng trong trường. Nghe bạn học cao trung nói gần đây xuất hiện một người tài ba có thể dễ như trở bàn tay xử lý những chuyện quỷ quái xảo quyệt, cậu ôm hy vọng định ngày hẹn gặp người kia.

Nhìn thời gian trên điện thoại, không phải đã hẹn 9 giờ sao? Sao còn chưa đến, Hoà Nhạc bởi vì sớm tới còn nhịn ăn sáng, nôn nóng tìm góc ngồi ngốc chờ đợi, ngẩng đầu phát hiện có người tới gần, ánh mắt cậu sáng lên sau đó sắc mặt cứng đờ, sao lại là hắn?!

Tiêu Lịch cũng có chút bất ngờ, nhớ lại hình ảnh tối qua, hôm nay lại mặt đối mặt như vậy... Nét thanh tú trên gương mặt bạn cùng phòng như nai con, con ngươi lấp lánh điểm sáng như ánh sao, thật sự làm hắn không thể nào dời mắt.

Hắn giả bộ ho khan hai tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hoà Nhạc, "Cậu là bạn của Khuất Nhiên, nói xem gần đây bị làm sao?"

Hoà Nhạc khẩn trương chà xát ngón tay, cảm nhận độ ấm từ người bên cạnh truyền đến, gương mặt hơi hơi phiếm hồng. Cảm giác này lại tới, tên quỷ da^ʍ quấn quanh lại đυ.ng chạm cơ thể cậu, hiện tại cư nhiên chỉ cần có người tới gần, gã liền hành cậu. Nhanh chóng đem sự tình đại khái nói cho xong, hô hấp lúc này cũng đã trở nên dồn dập.

Tiêu Lịch nhận thấy bất thường, duỗi tay đỡ lấy cậu đồng thời cảm nhận được một cỗ run rẩy kỳ quái truyền từ thân thể cậu. Hoà Nhạc kêu lên một tiếng rêи ɾỉ, hốc mắt cũng ửng đỏ, ngón tay đan vào nhau dùng chút lực.

Hai người đều ngây ngẩn, tiếng rêи ɾỉ kiều mị uyển chuyển như thế khiến cho Hoà Nhạc hoảng sợ, đứng dậy định chạy đi. Tiêu Lịch nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu lại, không cẩn thận khiến cả hai cùng ngã xuống, phát ra tiếng than thở.

Không biết qua bao lâu, Hoà Nhạc bình tĩnh, do dự mà đẩy người đang ôm mình, "Xin lỗi, có thể buông tôi ra không?"

Kỳ quái chính là người nọ không đáp lời, ngược lại bởi vì cậu giãy giụa mà cánh tay càng siết chặt. Quần áo hơi mỏng không ngăn cản được độ ấm thân thể, Hoà Nhạc cảm thấy Tiêu Lịch bá đạo đem mình ôm vào lòng ngực, hai chân bị kẹp như gối ôm, căn bản không thể động đậy.

Lúc này cậu phát hiện, Tiêu Lịch thế mà lại ngủ mất rồi. Kêu vài tiếng, chọc chọc vài lần khiến Tiêu Lịch cau mày mất kiên nhẫn đè đầu Hoà Nhạc dựa vào lòng ngực, Hoà Nhạc bị hắn làm cho mặt nóng rát cả lên, đôi mắt dáo dác khắp nơi, sợ có người nhìn thấy bọn họ.

Trong lúc ái muội như vậy lại phát hiện có chút kỳ diệu, như hiện tại cậu không còn cảm giác bị tên quỷ da^ʍ ám thân sờ loạn nhưng bởi vì dán sát vào nhau, cảm nhận được độ ấm của người nọ khiến cơ thể tự phát sinh cảm giác ngượng ngùng.

Bất quá bọn họ cũng không an tĩnh được lâu, sinh viên học ở phòng thí nghiệm gần đó sôi nổi tan lớp, ồn ào ầm ĩ, Hoà Nhạc khẽ cắn môi, cẩn thận ở bên tai Tiêu Lịch kêu gọi, muốn đánh thức hắn.

Mắt thấy Tiêu Lịch khó chịu chuyển động đầu, lông mi run lên, Hoà Nhạc vui sướиɠ có hy vọng kêu hắn dậy, âm thanh tăng lớn vài phần.

Tiêu Lịch thật vất vả có một giấc ngủ ngon, lại nghe thấy bên tai có người ríu rít chọc phiền, hận không thể tiến lên lấp kín môi răng người nọ. Trong giây phút như có gì đó đốc thúc hắn rướn đầu lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Cuối cùng không nghe thấy tiếng nói nữa mới vừa lòng, chỉ là môi cảm giác được một cỗ mềm mại mang theo ấm áp làm hắn tò mò liếʍ liếʍ, liền nghe tiếng kinh hô.

Gối ôm mềm mại thoải mái đột nhiên tạo phản lộn xộn, hắn theo bản năng siết chặt cánh tay, cường ngạnh mà đem người hướng vào lòng ngực. Gối ôm giãy giụa một hồi đột nhiên cứng đờ, Tiêu Lịch còn có chút mơ hồ cảm giác được đối phương vuốt ve giữa háng hắn. Một dòng nhiệt nóng dâng lên làm hắn không thoải mái mà cọ cọ tới lui mới hơi giảm bớt khó chịu.

Chờ đến khi hắn lấy lại ý thức, cả người dại ra, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên mở mắt, gần trong gang tấc mà nắm bắt ẩn tình cùng với biểu cảm sắp khóc tới nơi của Hoà Nhạc.

"Cậu, cậu đồ lưu manh!" Hoà Nhạc cắn môi dưới oán giận, cậu hiện tại không dám động đậy, mỗi lần động một tí là Tiêu Lịch càng thêm làm càn, đem cậu hướng vào lòng ngực mà ôm, tay còn sờ sờ mó mó bên hông cậu, hiện tại thứ cực nóng phía dưới đang chà xát lên người cậu.

Bên ngoài rừng cây đều là sinh viên tan học, thảo luận lát nữa ăn gì, ai cũng không biết hai người bọn họ ái muội ôm nhau. Tiêu Lịch dù mộng mị kêu hoài không thức lại trong vô thức kí©h thí©ɧ thân thể cậu sinh ra phản ứng như tên quỷ da^ʍ.

Rõ ràng cậu mời Tiêu Lịch tới hỗ trợ, lại chẳng hiểu sao biến thành bộ dạng hiện tại, Hoà Nhạc uỷ khuất rơi nước mắt.

Tiêu Lịch có chút áy náy nhưng chính là hắn phát hiện ôm Hoà Nhạc sẽ an an tĩnh tĩnh ngủ ngon, cùng với không bị các loại ác mộng dây dưa, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: "Xin lỗi."

Nói xong liền thấy Hoà Nhạc càng không nhịn được nước mắt rơi lã chã. Trong lòng hắn không tránh khỏi nghi hoặc vì sao lại có người thích khóc như vậy, hơn nữa người này khóc cũng rất xinh đẹp, làm cho hắn sinh ra cảm xúc khác thường, hắn muốn bắt nạt Hoà Nhạc khóc đỏ con mắt. Cậu đang trên người hắn làm càn khóc thút thít, hắn càng nghĩ trong lòng càng nóng bức khó chịu, thứ ngủ say giữa háng cũng dần dần thức tỉnh. Hắn không ngu ngốc, tự biết chính mình đối với bạn cùng phòng sinh ra du͙© vọиɠ.

Hắn không phải người tốt, ở cõi vô hạn đã trải qua các loại phản bội, vậy nơi nào còn sẽ tuân thủ quy tắc? Tiêu Lịch rũ mi che dấu lửa dục nơi đáy mắt, cánh tay cường thế đỡ sau lưng cậu, "Cậu không phải nói bị thứ gì quấn lấy sao? Lúc nãy thấy cậu có chút bất thường, vậy lúc ta ngủ thì như thế nào?".

Nói tới cái này, Hoà Nhạc đáp lại ngay, xoa xoa khoé mắt ươn ướt, bừng tỉnh đại ngộ: "Là nha, thời điểm cậu ôm tôi xác thật không có cảm giác được thứ đó đang sờ tôi?".

Cậu khóc khiến đuôi mắt ửng đỏ, nhìn về phía Tiêu Lịch đang toát khí lạnh vèo vèo, ánh mắt chờ mong của cậu liền có chút lùi bước. Còn Tiêu Lịch tất nhiên nào sẽ vứt bỏ cơ hội tốt, "Nếu vậy, chúng ta có lẽ thử ngủ chung, vừa lúc ôm cậu, ta sẽ không bị mất ngủ."