Chương 3: Bị cưỡng hôn sờ soạng

Có lần đầu rồi sẽ có lần sau, mọi chuyện càng dễ dàng hơn. Tiêu Lịch so với cậu lớn gan lớn mật hơn nhiều, hắn không kiêng nể gì, như một con dã thú động dục, mỗi ngày đều dính chặt bên người Hòa Nhạc, ở trong ký túc xá cũng không có chút nào kiêng kị ôm cậu trong ngực.

May mắn Cổ Thanh Nhiên gần đây bận rộn với ngày kỷ niệm thành lập trường, mỗi đêm trở về tương đối trễ, khi đó cậu đã sớm ở trên giường Tiêu Lịch, nằm phía bên trong nên bên dưới nhìn cũng không thấy gì.

Giường ký túc xá vừa nhỏ vừa hẹp, Hoà Nhạc bị ôm chặt trong ngực. Tuy tên quỷ da^ʍ kia cũng lâu rồi không có khiến cậu phiền toái nhưng cậu có chút chưa thích ứng được. Trước đó bởi vì bị đùa bỡn đã khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn. Hiện tại có cánh tay rắn chắc với nhiệt độ cực nóng vờn quanh hông, khiến cơ thể cậu tê dại mềm nhũn, lại còn có hơi thở nóng rực như kíp nổ bậc lửa phả trên đỉnh đầu, trong thời gian ngắn cậu không có cách nào quen thuộc được.

Mặt Hoà Nhạc đỏ bừng như lửa thiêu, cả người khó chịu, thân thể bị Tiêu Lịch giam cầm trong lòng căn bản không thể động đậy, cậu cẩn thận nhìn Tiêu Lịch đang ngủ say bên cạnh, tên này mỗi lần ở cạnh mình đều ngủ đến thoải mái, ngược lại thì cậu bị nhiệt độ trên người đối phương khiến mình khô nóng khó nhịn.

"Muốn, ô...hô......" Hoà Nhạc hơi hơi thở dốc, nội tâm xôn xao tê dại như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn trên người, những nơi đã quen với sự vuốt ve cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy vô cùng.

Tiêu Lịch không biết nằm mơ thấy gì, vén quần áo lên, sờ loạn khắp người cậu. Nơi bị đυ.ng vào liền cảm nhận một mảnh nóng bỏng làm Hoà Nhạc cứng đờ người, cái mông hơi nhếch lên. Hắn bắt liền cơ hội trượt bàn tay to xuống dưới, xoa nắn cặp mông cậu, Hoà Nhạc bị khi dễ khiến gương mặt đỏ ửng, đôi mắt như chất chứa sương mù.

Cậu hoảng loạn túm chặt cái tay càn quấy của Tiêu Lịch nhưng đối phương sức lực quá lớn, cậu không cản được. Tiêu Lịch trong lúc ngủ mơ như cảm nhận được sự chống cự, bất mãn nhíu mày, tay dùng thêm chút lực cưỡng chế Hoà Nhạc ở dưới chăn, đầu gối chen vào giữa hai chân mềm như bông của Hoà Nhạc khiến cậu sợ hãi, vội vàng đưa đôi tay đẩy vai Tiêu Lịch, cắn môi dưới thật chặt để chắc chắn bản thân không phát ra tiếng.

Ánh mắt lướt qua nhìn bộ dạng ngủ thực quy củ của Cổ Thanh Nhiên, đột nhiên có chút buồn bực vì sao Tiêu Lịch không giống đối phương thành thật ngủ như vậy, tay không biết điều còn sờ loạn trên người mình, cậu nhịn đến sắp không chịu được nữa.

"Bang" một tiếng vang dội, Hoà Nhạc ngây ngốc, cậu tay nhanh hơn não bất mãn đánh vào vai nam nhân. Tiêu Lịch lúc ngủ cũng vô cùng phóng đãng, không thèm để ý áo ngủ, bị ép mặc vào không bao lâu cũng bị hắn cọ tới cọ lui bung ra, lần này Hoà Nhạc dứt khoát đánh thẳng lên da thịt hắn, phòng ngủ yên tĩnh khiến âm thanh đó phóng đại nhlập iều lần.

Hoà Nhạc giương mắt thăm dò phía đối diện, Cổ Thanh Nhạc tựa hồ nghe thấy âm thanh mà hơi giật mình nhưng nhanh chóng tiếp tục chìm vào giấc mộng, cậu nhẹ nhõm thở phào may mắn, cúi đầu liền đối diện với ánh mắt bất mãn của Tiêu Lịch, cậu vội vàng dùng giọng gió giải thích qua loa, "Cậu dựa sát quá làm tôi nhột."

Cậu nghĩ sau khi Tiêu Lịch tỉnh lại sẽ buông mình ra, không chú ý tầm mắt nóng rực chăm chú vào mảng ngực lộ khỏi áo cậu, ánh mắt ngày càng sâu thẳm, hô hấp nặng nề.

Đợi thật lâu, không khí có chút đóng băng, Hoà Nhạc khó hiểu đẩy đẩy Tiêu Lịch vẫn luôn tĩnh như tượng.

"Đừng nhúc nhích", giọng nói mang theo hơi thở hỗn tạp nóng rực gần trong gang tấc, từ tính trầm thấp làm lỗ tai Hoà Nhạc tức khắc đỏ lên, thân dưới không tự giác, lộn xộn cựa quậy liền cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào người mình, mê man đưa tay xuống thăm dò. Tiêu Lịch bỗng kêu lên một tiếng, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay, rốt cuộc đầu hắn cũng trở nên tỉnh táo.

"Này, này không phải...." Hoà Nhạc nói lắp bắp, Tiêu Lịch đã sớm không nhịn được, nhanh chóng cử động eo đè Hoà Nhạc ở dưới, đôi tay cậu bị nắm lêи đỉиɦ đầu, nửa người dưới gắt gao dán chặt, hoàn toàn có thể cảm nhận được độ cong cơ bắp trên đùi đối phương.

Hoà Nhạc thở gấp sợ hãi nhìn Tiêu Lịch, nuốt nuốt nước miếng: "Cậu đừng có làm chuyện xấu......".

Cậu lại không biết chính vì bộ dạng như bị khi dễ, khoé mắt phiếm hồng, ướŧ áŧ như đang cầu khẩn này càng phóng đại thêm lòng ác niệm. Tiêu Lịch biết rõ không nên như vậy, hắn đương nhiên có lòng tự chủ mạnh mẽ, có thể khống chế vận động thân thể nhưng hắn mặc kệ chính mình.

Đôi mắt hắn nheo lại, ngón tay vuốt ve khoé môi Hoà Nhạc, cúi người ngậm lấy đôi môi đang kinh hô. Hơi thở nóng rực bao phủ, ở bên trong khoang miệng đầu lưỡi điên cuồng quấy loạn, tàn sát bừa bãi, mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ nước bọt chảy ra. Bất luận Hoà Nhạc né tránh như thế nào đều bị đuổi theo, lớp quần áo nhô lên, bên dưới là bàn tay đang niết loạn các nơi thịt mềm, cả người cậu trở nên tê dại mất sức phản kháng.

Tiêu Lịch dựa vào bản năng muốn hấp thụ thêm càng nhiều độ ấm, thứ nhiệt độ khiến bản thân hắn cảm thấy được an ủi, hận không thể vĩnh viễn không rời xa nhau. Hoà Nhạc bị hôn đến hít thở không thông, thật vất vả được buông tha liền há miệng hô hấp. Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng thở dốc đặc biệt vang dội, ý thức còn có người khác ở đây, Hoà Nhạc che miệng lại, khóc không ra nước mắt.

Tiêu Lịch đã sớm thả tay cậu ra, vùi đầu vào cổ cậu liếʍ mυ"ŧ da thịt, lưu lại từng vệt đỏ, hai người ở chung trên một chiếc giường nhỏ hẹp, thứ thô to ở dưới bụng chọc đến eo Hoà Nhạc, đôi chân bị cưỡng bách tách ra hoàn toàn.

Cậu cố sức đẩy điện thoại đến trước mặt, dựa vào ánh sáng màn hình nhìn thử, Tiêu Lịch tựa như còn đang ngủ mơ, hắn không nói lời nào, nôn nóng hôn lên da thịt trắng nõn lưu lại vô số dấu vết làm Hoà Nhạc run rẩy, giữa hai chân không khống chế được có chút ngứa ngáy. Cậu vừa phân tâm một chút đã bị đối phương nắm lấy cơ hội, đột nhiên thò vào trong quần khiến cậu trừng mắt giãy giụa.

Dây thun quần ngủ sớm bị cởi ra, bàn tay chui vào trong, côn ŧᏂịŧ trí mạng bị bàn tay nóng bỏng thô to nắm lấy, cọ sát như đang thưởng thức món ngon. Hắn tinh tế ma sát, kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ lan đến huyệt da^ʍ đã sớm không còn nhẫn nại mà chảy nước.

Hoà Nhạc cảm thấy may mắn khi Tiêu Lịch đang không có ý thức. Trong lúc ngủ, hắn hẳn không nhận thấy được điểm bất thường dưới thân. Nếu như hắn biết cậu còn có một bộ phận của nữ giới, có hay không sẽ chán ghét mình. Tưởng tượng đến việc khó khăn lắm mới tiếp cận được một người, người đó phát hiện thân thể mình khác thường thì trở mặt ghét bỏ, mắng mình là quái vật, Hoà Nhạc liền cảm thấy tuyệt vọng.

Cậu mím chặt môi đảm bảo bất luận như thế nào cũng sẽ không phát ra tiếng, áo ngủ bị vén lên, Tiêu Lịch cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú bé xinh, liếʍ mυ"ŧ một cái khiến Hoà Nhạc mở to đôi mắt, khoé mắt không tự chủ được lưu lại giọt lệ.

Quá thoải mái, loại kí©h thí©ɧ này so với tên quỷ da^ʍ ám mình còn thoải mái hơn, giống như có từng dòng điện chạy vào não, từng trận tê dại cứ phảng phất không có điểm dừng. Bàn tay to bên dưới cũng không ngừng xoa nắn, dươиɠ ѵậŧ thanh tú ở trong lòng bàn tay Tiêu Lịch đột nhiên run rẩy phun ra một chút chất lỏng trắng đυ.c.

Hoà Nhạc bắn ra khó có thể kìm nén rêи ɾỉ, Tiêu Lịch tựa hồ đã nhận thấy được có điều không thích hợp, hơi hơi mở to mắt.

Hoà Nhạc khẩn trương nhìn hắn, nghĩ hắn tỉnh lại sẽ không tiếp tục nữa, lại lo lắng có phải hay không hắn sẽ ghét bỏ, thoá mạ cậu.

Vậy mà Tiêu Lịch bình tĩnh đem quần cậu kéo xuống, tiếng nói trầm thấp từ tính ở bên tai cậu vang lên: "Gấp như vậy, không chờ nổi?".

Đêm đó, Tiêu Lịch đã sớm ở trên người Hoà Nhạc sinh ra du͙© vọиɠ kỳ quái, thời khắc đều muốn đem cậu ôm vào lòng ngực, bàn tay to vuốt ve khắp nơi trên người cậu, muốn nhìn Hoà Nhạc khóc lóc xin tha, biến hoá thành các loại biểu cảm dụ hoặc. Mỗi khi hắn tưởng tượng đến đều cảm thấy giữa háng căng chặt khó chịu.

Đặt biệt là sau khi giao kèo, hai người ngủ chung, tuy rằng không mất ngủ nữa nhưng Tiêu Lịch luôn cảm thấy tiếc nuối. Mỗi lần hắn ôm cậu đều rất nhanh không có ý thức, không thể nhân cơ hội trộm hương được. Hơn nữa hắn cũng phát giác tên quỷ da^ʍ ám cậu vô hình, vô thực thể nhưng lại có chỗ tốt, gã huấn luyện thân thể khiến Hoà Nhạc sớm đã thích ứng với loại đùa bỡn này.

Vì thế trong khoảng thời gian này hắn luôn thành thành thật thật, ai ngờ hôm nay đang ngủ nghe thấy đối phương rêи ɾỉ, sờ sờ cọ cọ người hắn để thoả lòng khát cầu. Mấy ngày nhịn xuống, rốt cuộc chờ được đến khi đối phương không thể chịu nổi nữa, thân thể giống như củi đốt gặp lửa, một phát không thể quay đầu.

Hắn không biết chính mình sớm đã có thói quen vào thời điểm ngủ luôn da^ʍ dê đối phương, lần này cũng là hắn bắt đầu trước.

Hoà Nhạc bị cưỡng hôn, chớp mắt giãy giụa. Đại dươиɠ ѵậŧ cực nóng chọc đến háng cậu, làm cậu tê dại cả người, hốc mắt rưng rưng, hiểu rõ thân thể của mình sớm đã thèm khát khó nhịn, lần này có lẽ chạy không thoát sự chọc ghẹo của Tiêu Lịch.

Cuối cùng như từ bỏ, không buồn phản kháng, hai chân bị ép mở vắt trên eo nam nhân, Tiêu Lịch vừa lòng duỗi tay đến mặt sau, có chút mờ mịt muốn thăm dò vị trí cúc huyệt. Bàn tay đang chạm vào lỗ hậu với nếp uốn mấp máy, bỗng một dòng nước ấm lây dính xối thẳng lên tay, còn như có như không chạm đến một nơi mềm mại khác.

Hoà Nhạc bụm mặt, không dám nhìn ánh mắt chán ghét của đối phương, thân thể sợ hãi run rẩy, trên khuôn ngực trắng nõn phân bố các vết trồng dâu đỏ bừng, núʍ ѵú nho nhỏ bị mυ"ŧ đến sung huyết cả lên, ngón tay hắn nhếch lên một tí, tuỳ ý chạm vào nơi đó một cái liền có thể nghe thấy tiếng than nhẹ dễ nghe.

Đáy mắt Tiêu Lịch hiện lên một tia hưng phấn mỏng manh, hậu quả thần kinh chết ở cõi vô hạn bởi vì tiếng rên này mà một lần nữa trở nên phấn chấn. Thật là thú vị nha, trên người nam nhân lại tồn tại một nơi mềm mại như vậy, chính là tạo ra để cho hắn mà, làm hắn một lần nữa trở lại nhân gian là có lý do.

Hắn cẩn thận xoa xoa khóe mắt đẫm nước của Hoà Nhạc, mất tiếng nói: "Ngoan, ta giúp cậu thoải mái."

Hắn lẻ loi một mình vượt qua nhiều sự tình ở cõi vô hạn, đã sớm mất đi khát vọng nɧu͙© ɖu͙©, vậy mà chỉ một giây phảng phất ở đây, hắn phát hiện mình cũng chỉ là con người bình thường, khô nóng tìиɧ ɖu͙© thổi quét toàn thân, khiến hắn lần đầu sinh ra ý tứ thương tiếc.

Vuốt ve từng tấc da tấc thịt, môi hôn tinh tế điểm lên làn da trắng nõn. Trong bóng đêm, hắn từng bước khıêυ khí©h Hoà Nhạc động tình, đầu lưỡi thô to chà ép núʍ ѵú kiều nộn, ở giữa lỗ da^ʍ ướŧ áŧ, từng dòng nước theo bàn tay hắn chảy xuống khiến cậu run rẩy.

Âm thanh thở dốc bị Hoà Nhạc nuốt hết vào trong, hàm hồ nức nở rêи ɾỉ biến mất ở bờ môi, nửa người dưới bị xoa nắn lung tung, cậu toàn thân trần trụi ở trong chăn bị Tiêu Lịch gắt gao ôm lấy, thân thể trao đổi độ ấm triền miên, trong lúc ngủ mơ bị da^ʍ mộng xâm chiếm khiến gương mặt ửng hồng.