Chương 37

Cô ấy hài lòng gật đầu, ngồi xuống dưới mái hiên của ngôi nhà chính rồi lập tức vào không gian, nhanh chóng lấy bốn quả trứng vịt rồi ló người ra. Một tay cầm hai quả, nếu cầm nhiều hơn thì không cầm được. Lý do lấy trứng vịt chứ không phải trứng gà là vì trứng vịt to hơn trứng gà, xào lên sẽ được nhiều hơn.

Trở lại nơi Lâm Phương đang đợi, Thịnh Mãn Mãn đưa cho Lâm Phương một quả trứng vịt:

"Tớ nhặt được trong sân, cho cậu một quả, về luộc ăn đi. Mẹ cậu hỏi thì nói là cậu nhặt được ở ven sông."

Lâm Phương sắp phải bái phục Thịnh Mãn Mãn đến chết, người ngốc rồi thì không biết sợ là gì, thế mà lại đến ngôi nhà ma trong truyền thuyết, còn nhặt được cả trứng vịt.

Cô ấy muốn thì muốn thật nhưng lại không dám, nói gì thì nói, nếu mang về cũng chỉ bị mẹ cô ấy cất đi để bán, căn bản không được ăn.

"Tớ, tớ không cần." Cô ấy nói.

Thịnh Mãn Mãn cũng không nài ép:

"Được thôi, lần sau nếu nhặt được nữa tớ sẽ chia cho cậu một quả. Tớ về nhà đây, cậu cũng về đi nhé, lần sau lại tìm cậu chơi."

Lâm Phương rất muốn nói với Thịnh Mãn Mãn rằng, trứng vịt nào có dễ nhặt như vậy, cô ấy lớn từng này rồi mà chưa từng nhặt được quả trứng vịt nào, những người khác trong nhà cũng vậy.

Xem ra chỉ có trong đó mới có trứng vịt để nhặt nhưng trứng vịt nhặt được trong đó thì cô ấy không dám ăn lắm.

Thịnh Mãn Mãn tìm một chiếc lá to bọc bốn quả trứng vịt rồi về nhà, trưa Mã thị và những người khác về, cô ấy như dâng bảo vật mà dâng bốn quả trứng vịt lên:

"Mẹ, mẹ xem, con nhặt được trứng vịt này."

"Nhặt được sao?"



Mã thị kinh ngạc, thời buổi này còn có thể thấy trứng vịt sao? Thời buổi này mỗi nhà nhiều nhất cũng chỉ nuôi hai con gà hai con vịt, đều nhốt trong nhà nuôi, căn bản không cho gà vịt có cơ hội chạy ra ngoài đẻ trứng, vậy thì làm sao có trứng vịt để nhặt? Nhưng trứng vịt trời... chưa từng nghe người trong làng nói trên núi có vịt trời bao giờ.

Nhưng bà ấy lại không tin những quả trứng vịt này là con gái bà ăn trộm, con nhà bà tuyệt đối không làm ra chuyện trộm gà bắt chó như vậy.

"Con nhặt ở đâu?"

Mã thị hỏi.

Thịnh Mãn Mãn:

"Bên sườn núi, mẹ xem đây có phải trứng vịt trời không?"

Mã thị liền hỏi Thịnh Chu:

"Trên núi nhà mình có vịt trời không?"

Thịnh Chu nhớ lại rồi nói:

"Có chứ, hồi nhỏ anh nghe nói có người bắn được vịt trời nhưng anh chưa từng thấy bao giờ."

Thịnh Phóng phấn khích xoa xoa tay:

"Cha, khi nào chúng ta lên núi xem có bắt được con vịt trời nào không, chúng ta nuôi nó, sau này Tiểu Mãn sẽ có trứng ăn hàng ngày."



"Nhưng không thể chỉ mình con ăn, cả nhà năm người chúng ta cùng ăn. Ví dụ như bốn quả trứng hôm nay này, luộc hết đi, cả nhà cùng bồi bổ cơ thể, nếu cả nhà không ăn thì con cũng không ăn."

Thịnh Mãn Mãn nói.

Lời cô nói thật sự quá ấm áp, quá đáng yêu, cha mẹ và chị gái đều đến xoa đầu cô ấy.

Như vậy là đã đồng ý rồi, Thịnh Mãn Mãn liền hỏi Mã thị:

"Mẹ định làm thế nào?"

"Nấu canh trứng?"

Mã thị hỏi ý kiến mọi người.

"Con không thích uống canh, con muốn ăn trứng vịt luộc, cả quả."

Lúc này Thịnh Mãn Mãn cũng không quan tâm đến việc mình có đang làm mình làm mẩy hay không, trứng vịt nấu canh nếu không xử lý tốt sẽ bị tanh, đến lúc đó cô ấy không ăn một miếng nào, như vậy mới thực sự đau lòng.

"Được, luộc cho Tiểu Mãn một quả, còn lại nấu canh."

Mã thị nói rất thoải mái nhưng thực ra bà ấy định chỉ luộc hai quả, để lại một quả cho con gái út ăn bữa sau.

Mã thị không ngờ rằng khi nấu canh trứng thì con gái út cứ đứng bên bếp nhìn chằm chằm, còn nhắc bà ấy:

"Mẹ! Còn một quả chưa đập kia kìa."