Chương 38

Đã hứa rồi thì Mã thị không tiện nuốt lời, đành phải đập cả quả trứng vịt cuối cùng.

Nấu xong canh trứng, cả nhà ngồi quanh bàn chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cáo trạng của Thịnh Quốc Phồn:

"Ông ơi, Thịnh Mãn ăn trộm trứng nhà mình!"

Trong thời buổi này, trứng gà trứng vịt đối với mỗi gia đình đều là tiền, trộm trứng cũng tương đương với trộm tiền, đây là một chuyện nghiêm trọng.

Không lâu sau, bên ngoài gian nhà phía Tây đã tụ tập gần hết người nhà Thịnh Gia, hai người con dâu xông vào gian nhà phía Tây, không nói hai lời liền tiến lên định giật lấy trứng vịt từ tay Thịnh Mãn Mãn.

Vừa nghe thấy tiếng hét của Thịnh Quốc Phồn, những người nhà Thịnh Gia phòng ba đã đoán rằng bên nhà chính chắc chắn sẽ sang chất vấn nhưng không ngờ rằng Vương thị và Chu thị xông vào nhà mà không hỏi một câu, tiến lên định giật trứng.

Mã thị và Thịnh Khai mắt nhanh tay lẹ, lần lượt chặn động tác của Chu thị và Vương thị.

Thịnh Chu là đàn ông cao lớn không tiện dây dưa với hai người chị dâu, chỉ có thể đứng sang một bên lớn tiếng giải thích:

"Đây là trứng vịt trời, là Tiểu Mãn nhặt được dưới chân núi, các người làm gì vậy?!"

Vừa dứt lời, Thịnh Kim và Thịnh Ngân cũng xông vào, chạy thẳng đến chỗ trứng vịt trên tay Thịnh Mãn Mãn, hai tay Thịnh Chu không địch nổi bốn tay, chặn được Thịnh Ngân nhưng lại không chặn được Thịnh Kim, Thịnh Phóng và Thịnh Mãn Mãn đều là hai cô bé nhỏ, không đủ sức để Thịnh Kim bắt một tay một đứa, chỉ chớp mắt, quả trứng vịt mà Thịnh Mãn Mãn mới bóc được một nửa đã bị Thịnh Kim giật mất.



Thịnh Mãn Mãn ngây người nhìn bóng lưng Thịnh Kim quay đi, nước mắt lập tức trào ra.

Cô đã làm gì, đã chọc ai, chỉ có mấy quả trứng vịt để cải thiện cuộc sống, còn bị giật mất! Bị giật mất!

"Hu hu hu... Đó là trứng vịt của tôi..."

Thịnh Mãn Mãn tủi thân khóc lớn.

Thịnh Chu nhìn đứa con gái út khóc thành người nước mắt nước mũi và đứa con gái thứ hai ngã xuống đất mãi không đứng dậy được, nhìn Mã thị và đứa con gái lớn bị Chu thị và Vương thị làm rối tung mái tóc, trái tim đột nhiên như bị kéo căng ra.

Thịnh Ngân nhân cơ hội giằng tay khỏi Thịnh Chu, rời khỏi căn phòng hỗn loạn, Thịnh Chu mất đi sự kiềm chế của Thịnh Ngân, hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt hai tay cũng đi ra ngoài.

Trứng vịt đã được giao vào tay Thịnh Dũng, Thịnh Dũng xem xét kỹ vỏ trứng chưa bóc hết, khẳng định:

"Đây chính là trứng vịt nhà đẻ."

Ngay lúc này, Thịnh Chu đột nhiên xông lên, giật phắt quả trứng vịt từ tay Thịnh Dũng.

"Thằng ba, mày điên rồi, mày dám đối xử với cha như vậy sao?!"



Thịnh Kim phản ứng nhanh nhất, xông lên trước tiên.

Hai anh em Thịnh Kim và Thịnh Ngân hợp sức khống chế Thịnh Chu nhưng phát hiện căn bản không thể khống chế được, sức lực mà Thịnh Chu bùng phát vì tức giận vô cùng kinh người.

"Quốc Phú, Quốc Cường mau đến phụ tao coi!"

Thịnh Kim gọi hai đứa con trai lớn và thứ hai của mình.

Bốn người cùng nhau mới cuối cùng đè được Thịnh Chu xuống nhưng thế nào cũng không bẻ được bàn tay đang nắm chặt quả trứng vịt của anh ta ra.

Thịnh Dũng tức đến nổi gân xanh nổi đầy:

"Dừng tay! Thằng ba, mày phản rồi! Mày còn coi cha ra gì không?!"

"Cha, quả trứng vịt này là Tiểu Mãn nhặt được dưới chân núi, không phải của nhà mình, làm bậc bề trên không phân biệt trắng đen liền giật trứng đi, trước mặt con giật đồ của con, con là cha, nhìn mà đau lòng… đau lòng!"

Thịnh Chu nghẹn ngào nói.

"Tao sống đến từng này tuổi rồi, chưa từng nghe nói có người nhặt được trứng vịt trời, những lời này, lừa người khác thì có lẽ được, muốn lừa tao, không có cửa đâu!"