Chương 39

Khi Thịnh Chu xông ra ngoài, Mã thị cũng dẫn theo Thịnh Khai và Thịnh Phóng đi theo, thấy đàn ông đánh nhau loạn xạ, Thịnh Chu bị đè xuống đánh, Mã thị ba người muốn giúp đỡ nhưng lại bị Chu thị, Vương thị và hai đứa con gái của Chu thị kéo lại, đánh nhau loạn xạ, mà theo tiếng quát của Thịnh Dũng, những người động thủ đều dừng tay.

Thịnh Mãn Mãn đi ra chậm, lại vì đầu nhỏ người nhỏ nên không ai chú ý đến cô. Cô vòng qua mọi người đi đến trước mặt Thịnh Dũng, cô bé mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu chất vấn rành rọt:

"Nhà ông một ngày vịt đẻ mấy quả trứng ông không biết sao?"

Thịnh Dũng cúi đầu nhìn cô bé, vốn không muốn để ý nhưng bên kia Thịnh Chu cũng phản ứng lại:

"Đúng vậy, cha, các người nói Tiểu Mãn trộm trứng nhà mình, nhà mình một ngày vịt đẻ mấy quả trứng cha và mẹ đều biết, đếm thử không phải là biết ngay có mất hay không sao?"

Những người hàng xóm không biết từ lúc nào đã đến vây xem cũng khuyên:

"Đúng vậy, có lẽ là hiểu lầm, đếm thử là biết ngay. Dĩ hòa vi quý, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, đừng có đánh nhau." *Đánh bỏ mẹ nhà ông già đê*

Thịnh Dũng quay đầu nhìn bà vợ cả, bà Nguyên thái ấp úng mãi, cuối cùng vẫn nói thật:

"Hôm nay vịt nhà mình đẻ hai quả trứng, tôi đều thu rồi."

Thịnh Dũng nheo mắt nhìn bà vợ cả:

"Để ở đâu?"



"Ở, ở trong nhà."

Trong lòng Nguyên lão thái thái đột nhiên cảm thấy không ổn.

"Dẫn tôi đi xem."

Thịnh Dũng liếc nhìn Thịnh Chu, quay người đi về phía nhà chính.

Thịnh Mãn Mãn tưởng rằng, chuyện này đến đây là kết thúc, nhà thằng ba Thịnh Gia muốn xin lỗi ư? Không thể nào, không bắt ông mang trứng vịt đi hiếu kính lão gia tử đã là tốt lắm rồi, còn muốn xin lỗi ư?

Nhưng không ngờ, trong nhà chính đột nhiên truyền đến một trận tiếng đấm đá, còn có tiếng mắng chửi:

"Trứng vịt bán tiền trong nhà này lấy trộm cho nhà bên, mày làm chủ nhà như vậy sao? Mày đúng là đồ phá gia chi tử, là phá gia chi tử!"

Bà Nguyên bị đá một cước từ trong cửa ra, người đã hơn nửa trăm tuổi ngã xuống đất như một miếng giẻ rách.

Thấy cảnh này, Thịnh Mãn Mãn tức đến không thể kìm nén, lão già này, thế mà lại bạo hành gia đình!

"Mẹ!!!"



Mọi người nhà Thịnh Gia đều kinh hãi nhưng không ai tiến lên, chỉ có Thịnh Chu kéo chân bị thương chạy về phía trước.

Lúc này, bên tai Thịnh Mãn Mãn đột nhiên nổ ra một tiếng gào thét thảm thiết "A a a", sau đó thấy chú út Thịnh Bảo của cô từ ngoài cửa viện chạy như điên vào, chạy như phát điên về phía trước, chạy đến trước mặt Thịnh Chu, hất văng lão già chết tiệt đang muốn đấm vào người bà Nguyên.

"Không được đánh mẹ tôi!"

Thịnh Bảo mười lăm tuổi, vẫn chưa cao lớn, đứng trước mặt Thịnh Dũng hoàn toàn không đáng kể nhưng khí thế gào lên của cậu lại khiến Thịnh Dũng sợ hãi.

"Thằng ranh con, mày gào cái gì với tao? Mẹ mày làm sai thì phải đánh!"

Thịnh Dũng nổi gân xanh, từng người một, thế mà đều đến khiêu chiến uy quyền của ông, đáng đánh!

Thịnh Chu chạy đến trước mặt bà Nguyên, Mã thị và những người khác cũng theo sát phía sau, giúp đỡ đỡ bà Nguyên dậy.

Thịnh Dũng chỉ vào mũi Thịnh Chu mắng to:

"Thằng ba, tất cả những chuyện này đều do mày mà ra, mày là đồ bất hiếu!"

Thịnh Chu đều ngây người, sao lại vì anh mà ra, anh làm sao mà bất hiếu?

"Cha, đừng nói là quả trứng vịt đó thật sự là Tiểu Mãn nhặt được, mẹ thật sự không đưa trứng vịt cho Tiểu Mãn, cho dù là mẹ đưa cho Tiểu Mãn thật thì có đến mức như vậy không?"