Chương 2: Bức tử

Phu nhân ngoại trừ đánh đàn vẽ tranh, còn xem ít sách giải trí thoại bản, trước đây cũng là đại thị nữ đi mua, hôm nay lại để cho nàng ấy đi mua giúp, tiểu tỳ tử không biết chữ, cũng không dám hỏi nhiều, khi bước vào chỉ sợ hãi rụt rè muốn sách.

Lão bản phòng sách nhìn một cái, vẫy tay bảo nàng ấy vào trong tìm cho nàng, nàng thấy nha đầu biệt phủ khi đi ra khỏi nơi này đều hết sức cảnh giác, mặc dù không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cầm sách trở về, lúc này còn khẩn trương chờ phu nhân, lát nữa phu nhân sẽ nói như thế nào?

Ngay khi tiểu tỳ nữ vừa đẩy mở khung gỗ của cửa sổ ra, thì nhìn thấy một nhóm người ngoài sân ngày càng đến gần, còn nghe thấy tiếng ồn ào đang truyền đến.

"Phu nhân, Tứ di nương mang theo thật nhiều người tới đây!"

"Hả?".

Thanh Dao ngồi dậy, không thể coi thường, nàng không thích bọn họ vào sân nhỏ của nàng, sợ lại như lần trước đạp nát những bông hoa mà nàng đã dày công nuôi dưỡng, còn náo loạn hết một trận. Vì vậy nàng vội vàng đi ra ngoài.

Một giọng nữ sắc bén truyền đến: "Phu nhân, ngươi còn ẩn núp ở nơi nào? Ta đã bắt được gian phu của ngươi rồi!"

"Tứ muội muội đang nói bậy bạ gì đó?" Giọng nữ nhẹ nhàng gần như run rẩy.

Người đến kiêu ngạo, vung tay lên, người phía sau dẫn ra một người đàn ông đang bị trói chặt.

"Sáng sớm có một đại nha đầu trong phòng phu nhân trông chừng ở đầu ngõ cho ngươi, tiểu nha đầu vội vàng trông cửa báo tin cho ngươi, để ngươi ở trong phòng tằng tịu với gian phu, người của ta đều nhìn thấy!"

Vẻ mặt Thanh Dao tràn đầy mê mang, thị nữ của nàng, một người mua chỉ tơ cho nàng ở đầu ngõ, người còn lại đến thư xá mua sách mới, chỉ có nàng ở trong phòng...Như vậy, không hề có nhân chứng trong khoảng sân lạnh lẽo của nàng.

"Ngươi..." Thanh Dao vội lao xuống, nắm chặt quyển sách trong tay, run rẩy đến toàn thân phát run, "Ngậm máu phun người."

"Hừ, phu nhân vẫn nên đi đến nha môn nói chuyện với ta."

Thanh Dao toàn thân run lên, nha môn khẳng định đã bị ả chuẩn bị xong hết rồi, chưa kể nha môn có kiểm tra hay không, chỉ cần lời này truyền ra, tin đồn có thể ép nàng chết.

"Tứ muội muội tôn trọng một chút." Sắc mặt Thanh Dao nghiêm nghị, nhưng thân thể lại vô thức lùi lại phía sau.

"Nhanh cùng ta đi gặp quan! Bằng không thì. . . A. . ."

Ả giơ tay chụp tới, Thanh Dao từng bước một lui về phía sau, bỗng nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạm vào eo mình, hóa ra nàng đã đi tới cái giếng nhỏ trong sân.

"Tứ muội muội ngươi — ah!".

Một tiếng thét chói tai, Thanh Dao cứ như vậy bị đẩy xuống giếng.