Chương 5: Tại sao trên đường đều là nam hết vậy?

Bạch Dặc nhẹ nhàng thổi lên ngực nàng, nụ hoa màu hồng nhạt dưới áo lụa ướt một nửa dường như trở nên rõ ràng hơn, "Ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là vị nào có thể cam lòng đưa một mỹ nhân như nàng ra làm mồi nhử."

Thanh Dao không hiểu hắn nói cái gì, mặt đỏ bừng, vội vàng quát lên: "Bạch công tử, người hiểu lầm rồi! Ta không phải! Người nhất định nghĩ sai rồi..."

Không đợi nàng giãy dụa hay giải thích, Bạch Dặc đã thúc vào bụng ngựa, "Giá!"

Hắn chạy nhanh đến nỗi Thanh Dao sắp ói ra, nhưng hắn lại vòng một tay qua eo nàng, tuyệt đối sẽ không làm cho nàng té xuống.

Khi đi qua đoạn đường núi rẽ, cánh tay hắn vòng qua nách nàng, cứ thế này, trước ngực mềm mại chạm vào nhau, hắn cũng không e dè, thậm chí còn có vẻ thích thú, làm Thanh Dao tức giận đến mức hất áo choàng mà hắn đang che cho nàng ra.

Bạch Dặc cười to nói: "Cô nương như thế này sợ là sẽ hối hận đấy."

Thanh Dao mới không để ý tới hắn nói cái gì, nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về và thoát khỏi tay ăn chơi này thôi.

"Ah. . ."

Thanh Dao khϊếp sợ nhìn tấm biển trên cổng thành, không quan tâm gì nữa, quay người nắm lấy cánh tay hắn, vội hỏi: "Tại sao đây không phải là Ứng Châu?"

Bạch Dặc nghĩ thầm, tiểu mỹ nhân này nhập vai quá sâu, hay là có bệnh thần kinh?

Hắn cố tình trêu chọc nàng, mặc kệ câu hỏi của nàng, áo choàng vắt trên tay, đưa qua, "Nàng có muốn không?"

Thanh Dao kéo ra, gấp đến độ nước mắt lưng tròng: "Mau nói cho ta biết, đây là nơi nào? Ta chưa bao giờ nghe nói về nơi này, là ra khỏi biên giới rồi phải không?"

Nàng lại lẩm bẩm nói: "Không đúng, biên giới chỉ có núi hoang và biển cả. . ."

Một chuỗi nước mắt ngọc trai lăn xuống, đôi mày cau lại giống như một tấm màn che trong mắt, mỏng manh và thuần khiết, khơi dậy du͙© vọиɠ hủy diệt của con người, đặc biệt là dáng vẻ liễu rủ trong gió này, với mái tóc rối bù và mảnh vải vụn không thể che đậy được dung mạo xinh đẹp, hơi thở của nam nhân có chút hỗn loạn.

Binh sĩ ở cửa thấy người đến đều quỳ xuống hành lễ.

Sau khi vào thành, Thanh Dao ngơ ngác nhìn khung cảnh đường phố xa lạ, khi định thần lại, nàng phát hiện xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Bạch Dặc cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, lúc này hắn thầm nghĩ: Đáng thương quá, thì ra tiểu mỹ nhân bị bệnh tâm thần, bệnh đầu óc cũng không dễ chữa.

Tốc độ di chuyển không nhanh, Thanh Dao ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện những người đó đang nhìn nàng một cách khó hiểu, dại ra, cuồng nhiệt, làm nàng muốn nổi da gà.

Chờ nam nhân chửi một tiếng, hắn không chịu được ánh mắt người khác nhìn trộm nàng, liền giấu nàng vào trong ngực, Thanh Dao đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.

Tại sao trên đường đều là nam hết vậy?