Chương 4: Dê vào hang sói

Trên eo hắn đeo bội đao và một bộ cung tên ngũ thạch, nhưng so với dáng người cao lớn như hắn thì mũi tên kia trông không lớn là bao.

Thanh Dao lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: "Vị công tử này, là muốn lên núi đi săn sao? Thϊếp thân là người bị lạc trong ngọn núi này, hy vọng công tử có lòng tốt đưa ta trở về."

Người này tung người xuống ngựa, Thanh Dao lùi lại sau một bước.

Hắn bất động thanh sắc tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp và từ tính, "Tại hạ đương nhiên cam tâm tình nguyện tương trợ. "

"Vâng." Thanh Dao nhẹ nhàng đáp lại.

"Mời lên ngựa."

Nam tử tiến lên một bước, giống như bóng núi đang đến gần, Thanh Dao cố nhịn không thụt lùi ra phía sau, nhìn con ngựa cao lớn, có chút lo lắng.

Lòng bàn tay rộng lớn của hắn duỗi ra, Thanh Dao do dự một lát, cuối cùng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, một chân giẫm lên bàn đạp, rồi dùng hết sức lực bước lên.

Nam nhân đương nhiên nhìn ra nàng cố hết sức, bàn tay nhỏ nhắn chỉ chiếm một nửa trong lòng bàn tay của hắn, bước chân nhỏ giống như ngó sen trắng ngần, lấp ló một cái lại giấu ở dưới váy không thấy đâu.

"Cảm ơn rất nhiều."

Khi Thanh Dao lên ngựa, cánh tay chống đỡ của hắn vững vàng như cột sắt, tay còn lại ôm eo nàng lên, gần như nâng cả người nàng lên.

Nhiệt độ nóng hầm hập trên eo lưng dường như vẫn còn đó, Thanh Dao ngượng ngùng cử động chân, là váy đong đưa, trong nháy mắt, ngón chân trắng như tuyết và đáng yêu của nàng càng thêm tinh xảo và nhỏ nhắn trên bụng con ngựa đen.

Nam nhân nhìn thấy liền cụp mắt xuống, cổ họng bỗng lăn một cái.

Thanh Dao dịu dàng lịch sự: "Công tử họ gì?"

"Bạch."

Bạch? Mặc dù Thanh Dao không xã giao nhiều, nhưng trong ấn tượng của nàng không có họ Bạch nào là cao môn đại hộ trong Ứng Châu thành cả.

Bạch Dực chậm rãi dắt ngựa, cố ý liếc nhìn chân nàng, "Cô nương bị thương."

Thanh Dao ngượng ngùng giấu chân, cố gắng búi tóc lên, nhưng vì cây trâm đã rơi ra, chỉ còn một chiếc cài tóc còn vướng trên đó.

Nàng nghĩ thầm có thể là do mình không búi tóc kiểu phụ nhân, bèn vuốt mái tóc rối bù qua bên tai, ấp úng nói: "Bạch công tử, ta thành thân rồi."

"Thành thân?" Bạch Dực rất ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó, hắn thu lại vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi nói: "Ồ? Là gia đình nào?"

"Là Nam Thế Hầu phủ."

Bạch Dực nhướng mày liếc nhìn nàng một cái, cười như có như không.

Hắn không tin?

Nhìn thấy nam tử tuấn lãng cười rộ lên, tim Thanh Dao bỗng đập nhanh hơn một chút, hơi cao giọng nói: "Thật sự, phu quân ta là Chu Hoài, Nam Thế tiểu hầu gia."

Hắn cười tủm tỉm lắc đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, lập tức nhảy lên ngựa.

Đột nhiên một thân thể nóng bỏng áp sát vào lưng nàng, Thanh Dao thét lên: "Bạch công tử, ngài đang làm gì vậy?"

Nam nhân này đột nhiên giống như dã thú thoát khỏi da người, hai cánh tay ôm chặt lấy eo nàng, không hề kiêng kỵ da thịt kề nhau, tay vuốt ve eo của nàng, ngửi mùi hương trên cổ nàng, bộ dáng đầy xâm lược và tham lam.

Giọng nói giễu cợt của hắn vang lên bên tai nàng: "Ai phái nàng tới?".

"Cái, cái gì?"

Thanh Dao vừa sợ vừa giận, chỉ muốn chạy trốn, nhưng hắn đã chụp lấy tay nàng, trước ngực nàng liền không còn vật nào che chắn.