Chương 6: Bị Vương gia bệnh kiều dùng côn ŧᏂịŧ cắm cái miệng nhỏ, miệng bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm sưng lên

“Ưm ư…”

Tống Cẩm Tú bị Long Phi Mặc cắm đầy một miệng, hơn nữa chỉ mới vào được phần đầu, nàng liền ăn không vô nữa.

Một mùi tanh xộc lên làm nàng theo bản năng muốn nhả côn ŧᏂịŧ ra. Nhưng mà nàng không nghĩ tới, vậy mà Long Phi Mặc giữ lấy đầu nàng, trực tiếp nhét toàn bộ côn ŧᏂịŧ trong miệng nàng.

Côn ŧᏂịŧ trước tiếp cắm sâu vào tận cổ họng, làm Tống Cẩm Tú rất muốn nôn. Nhưng mà cổ họng chật hẹp kẹp chặt côn ŧᏂịŧ Long Phi Mặc làm hắn sướиɠ muốn chết.

“Ngoan, chịu khó ngậm một chút thôi.”

Long Phi Mặc vuốt ve đầu Tống Cẩm Tú. Làm một lần nữ nhân này cũng đã mang cho hắn rất nhiều kɧoáı ©ảʍ, lúc này đây còn sung sướиɠ hơn nữa.

“Ưm ưm!”

Tống Cẩm Tú kháng nghị trừng mắt nhìn Long Phi Mặc. Côn ŧᏂịŧ hắn thô to như vậy, kêu nàng làm sao mà ngậm?

“Lần trước nàng đè ta đâu có quan tâm tới sự phản kháng mãnh liệt của ta đâu, cứ vậy cướp đi lần đầu của bổn vương. Bổn vương chỉ có một tâm nguyện nhỏ như vậy mà nàng còn nỡ lòng cự tuyệt ư?”

Khi Long Phi Mặc nó, thanh âm nhỏ dần nhỏ dần, thoạt nhìn giống như hắn đã phải chịu ủy khuất gì lớn lao lắm.

Tống Cẩm Tú nghe thấy câu nói của Long Phi Mặc, trái tim liền bắt đầu khó chịu. Cảm giác áy náy đáng chết đó lại đến nữa.

Nếu nói việc khiến Tống Cẩm Tú hối hận nhất, tất nhiên là chuyện lần trước nàng cưỡng bức Long Phi Mặc. Nếu chỉ là người qua đường khác thì tốt biết mấy?

Tống Cẩm Tú chỉ có thể nỗ lực há miệng cố gắng hầu hạ côn ŧᏂịŧ Long Phi mặc.

“Đừng chỉ ngậm, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ phía trên một chút. Như vậy bổn vương sẽ càng vui sướиɠ.”

Long Phi Mặc thấy mục tiêu thứ nhất của mình đã hoàn thành. Vì thế tiếp tục dụ dỗ nàng.

“Ư ưm ~” tên hỗn đản này còn một tấc lại muốn tiến một thước!

Tống Cẩm Tú cố ý dùng đầu lưỡi hung hăng chọc lên mã mắt.

“A, chính là như vậy, tiếp tục.”

Thân thể Long Phi Mặc đột nhiên căng chặt lên, trong cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp. Đầu lưỡi mềm mại kia cứ quấn quanh côn ŧᏂịŧ hắn, để hắn cảm nhận được tư vị mất hồn cực đỉnh.

Tống Cẩm Tú không nghĩ tới bản thân cứ liếʍ lung tung vậy mà Long Phi Mặc lại có cảm giác. Nghe được tiếng rên động tình của Long Phi Mặc, giữa hai chân nàng cũng rất ngứa.

Hoa huyệt bắt đầu chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, ướt dầm dề một mảng. Tống Cẩm Tú vội vàng kẹp chặt hai chân.

Thanh âm của tên này cũng dụ hoặc quá đi mất. Nàng chỉ mới nghe tiếng rên của hắn mà người cũng có phản ứng theo. Nếu côn ŧᏂịŧ trong miệng cắm vào phía dưới nàng, nhất định rất thoải mái đúng không?

Tống Cẩm Tú trong nháy mắt hoảng sợ. Sao nàng có thể có suy nghĩ dâʍ đãиɠ như vậy? Rõ ràng trước khi xuyên qua nàng vẫn là một tiểu xử nữ chưa có kinh nghiệm gì.

“Nếu nàng không muốn liếʍ, vậy để bổn vương giúp nàng.”

Long Phi Mặc thấy nàng cứ chậm rì rì thì sao thỏa mãn, vì thế hắn giữ lấy cái gáy Tống Cẩm Tú trực tiếp di chuyển eo.

Côn ŧᏂịŧ thô to lại giống như đóng cọc liên tục vào miệng nàng, cứ từng từng chút chút lại va chạm vào sâu hơn.

Tống Cẩm Tú bị côn ŧᏂịŧ lớn của hắn đảo loạn đến mức tê dại. Nước bọt không kịp nuốt cứ thế chảy dọc theo cần cổ nàng.

~

Phòng tân hôn truyền ra tiếng nước vang dội, côn ŧᏂịŧ Long Phi Mặc càng thêm sưng to. Cái miệng nhỏ của nàng căn bản không có cách nào thỏa mãn hắn, hắn muốn càng nhiều càng nhiều, muốn đem côn ŧᏂịŧ cắm vào trong mật huyệt của nàng.

Chỉ nghe ‘ ba ’ một tiếng, côn ŧᏂịŧ thô to rút ra khỏi miệng Tống Cẩm Tú.

‘ khụ khụ khụ ’

Tống Cẩm Tú ngã sang một bên ho khù khụ, điên cuồng hô hấp không khí trong lành.

“Đồ vương bát đản nhà ngươi, lộng chết ta rồi!”

Tống Cẩm Tú nhịn không được mắng một tiếng, nhưng mà nàng vừa mắng xong liền tỉnh táo. Lúc này nàng đang làm cái gì vậy, thế nhưng dám nhục mạ vai ác của tiểu thuyết!

“Nàng nói cái gì?”

Ngón tay Long Phi Mặc vuốt ve cái miệng nhỏ của Tống Cẩm Tú bị cắm tới sưng lên.

“Ta nói ta là vương bát đản, huhu ~”

Tống Cẩm Tú khóc không ra nước mắt nói.

“Ngoan, bây giờ lên đây ngồi.”

Long Phi Mặc chỉ chỉ vào côn ŧᏂịŧ thô to ướt đẫm nước bọt của nàng. Đôi mắt lóe lên một tia nguy hiểm.