Chương 5: Đỡ côn ŧᏂịŧ cắm vào miệng, cái miệng nhỏ ngậm không hết côn ŧᏂịŧ lớn.

Tống Cẩm Tú lập tức chột dạ nói: “Vương gia, ngài nói cái gì vậy. Trước kia chúng ta đã từng gặp qua rồi sao?”

Dù sao lúc ấy Long Phi Mặc đi rồi, việc bây giờ nàng cần làm là sống chết cũng không nhận! Nàng không tin Long Phi Mặc có thể ấn đầu bắt nàng thừa nhận.

Long Phi Mặc duỗi tay vuốt ve cằm Tống Cẩm Tú: “Muốn giả ngu đúng không? Nữ nhân ngày hôm đó có một nốt ruồi nhỏ ở chân. Không bằng cho bổn vương kiểm tra một chút.”

Sự lãnh lẽo từ ngón tay hắn giống như muốn thâm nhập vào sâu trong cốt tủy của nàng. Tống Cẩm Tú trợn tròn mắt, nàng là người xuyên vào. Nào biết nhiều chuyện rõ ràng như vậy đâu.

“Cứ cho là ta làm. Lúc ấy ta bị người khác hạ xuân dược, cũng là bất đắc dĩ. Ta còn chưa nói, ngươi có thể khỏe mạnh trở về. Vậy ngươi đến đây đi xử ta đi.”

Tống Cẩm Tú nháy mắt từ bỏ phản kháng. Nàng nghĩ đến trong tiểu thuyết, người bị Long Phi Mặc ghét bỏ thê thảm biết bao, nàng không bao giờ dám quên. Chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường, chờ Long Phi Mặc đè nàng.

“Thể lực Bổn vương có hạn, vẫn là tự nàng đến đây đi.”

Long Phi Mặc ngồi trên giường, mở hai chân chỉ chỉ phía dưới của mình. Hắn không quên hương vị mất hồn đến tận xương tủy của nữ nhân này, càng quên không được sau khi làʍ t̠ìиɦ đã giúp hắn giảm bớt đau đớn vì hàn độc.

“Ta có thể chọn từ chối không?”

Lần trước cùng Long Phi Mặc phát sinh quan hệ là bởi vì nàng trúng xuân dược, ý thức không rõ, cho nên nàng mới dám trực tiếp cho Long Phi Mặc nằm dưới. Nhưng hiện tại nàng đang tỉnh táo, sao có can đảm làm chuyện như lần trước?

“Cũng đúng. Chẳng qua ngày đó nàng ỷ vào ta bị thương, ỷ vào việc thân thể ta không thể nhúc nhích. Giở trò với ta, ngược thân ngược tâm ta.”

Long Phi Mặc khẽ thở dài một hơi. Mỹ nhân thở dài quả thực muốn cái mạng nhỏ của Tống Cẩm Tú đi tong luôn.

Sự áy náy kéo đến ùn ùn như thủy triều ép nàng không thể thở nổi. Nhưng mà nàng cũng không nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của Long Phi Mặc xẹt qua một tia giảo hoạt.

“Ta, ta đồng ý là được chứ gì?”

Cả người Tống Cẩm Tú run rẩy đi đến bên cạnh Long Phi Mặc, run rẩy mà vươn tay cởi đai lưng của hắn ra. Trong lòng nàng mặc niệm hãy nhẫn nhịn một năm. Sau một năm liền nhận được một đống tiền dưỡng lão, tất cả khổ cực bây giờ đều đáng giá.

Khi nàng phóng xuất dươиɠ ѵậŧ kia ra, Tống Cẩm Tú kinh ngạc cảm thán một tiếng. Dươиɠ ѵậŧ này thật sự quá lớn, cỡ bằng cánh tay trẻ em luôn rồi. Cũng không biết ngày đó nàng lấy can đảm đâu mà nhét được thứ này vào hoa huyệt mình nữa.

Nàng dựa theo hình ảnh trong mấy bộ AV từng xem, dùng tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ Long Phi Mặc. Ngón tay mảnh khảnh cứ vậy di chuyển qua lại trên dươиɠ ѵậŧ.

“A…”

Long Phi Mặc sảng khoái rên lên một tiếng. So với lần trước kɧoáı ©ảʍ lần này còn mãnh liệt hơn nhiều. Côn ŧᏂịŧ cực nóng trong tay Tống Cẩm Tú nhanh chóng cứng lên.

“Sao còn to hơn nữa vậy?”

Tống Cẩm Tú nhìn thấy côn ŧᏂịŧ trong tay lại to hơn một vòng, nháy mắt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Lúc nãy đã đủ dọa người rồi, hiện tại còn thô to như vậy, quả thực giống như quái vật.

“Ngày ấy, khi ta ở trong người nàng, không lẽ nàng thật sự không có cảm giác gì sao?”

Long Phi Mặc đối phản ứng kinh ngạc của Tống Cẩm Tú rất hưởng thụ. Biểu cảm của nàng khiến hắn rất thỏa mãn.

“Sao ta có thể nhớ rõ! Chắc là…mất trí nhớ rồi!”

Khóe miệng Tống Cẩm Tú hơi giật giật.

“Vậy à? Bây giờ ta liền giúp nàng nhớ lại được không?”

Long Phi Mặc nói xong liền duỗi tay giữ đầu Tống Cẩm Tú, nhét côn ŧᏂịŧ thô to vào miệng nàng. Đôi môi mềm mại nhỏ hẹp của nàng nháy mắt bị côn ŧᏂịŧ thô to kia lấp đầy không khe hở.