Quyển 1 - Chương 2.1

Cuối cùng trở thành tế phẩm, khó mà trốn thoát được, bảo bối, em đã trở thành tế vật, không thể trốn thoát.

Sữa phun ra không kịp đề phòng, số lượng cực nhiều, một bên khác không bị chảy nhưng vẫn có chút cảm giác trướng đau, Bạch Diệp Minh dù sao cũng không dám đυ.ng vào.

Cậu... Tại sao lại có sữa?

Sau một lúc ngõ người ra, Bạch Diệp Minh nhanh chóng thu dọn đống hỗn độn trước mặt, cậu không đầu nên không nhìn thấy màn sương đen đang dần dày đặc trong gương.

Bởi vì ngực bên kia trướng đau nên Bạch Diệp Minh không tập trung, lúc đi ra ngoài thì đυ.ng phải Khổng Hồng Hi đang đứng ở cửa.

Khổng Hồng Hi thuận tay đỡ lấy cậu, âm thanh ôn hòa: "Ấy, xin lỗi, tôi sợ cậu không quen với cuộc sống ở đây, cho nên muốn tới đây đợi cậu."

Cánh tay vô thức đυ.ng vào ngực Khổng Hồng Hi, đè lên ngực anh, sắc mặt Bạch Diệp Minh thay đổi, nụ cười có chút gượng gạo: "Cảm õn, đúng thật là tôi có chút không quen lắm."

Vừa tỉnh giấc, cậu vậy mà lại chảy ra sữa, thật sự rất khó để làm quen...

Nghe vậy, trên mặt Khổng Hồng Hi lộ ra vẻ lo lắng: "Tối hôm qua cậu ngủ không ngon sao?"

"Không sao, là vấn đề của tôi, xin lỗi, tôi không tiện nói."

"Thì ra là vậy..." Khổng Hồng Hi mang theo ý tứ sâu xa gật đầu rồi thuận thế lại ôm eo cậu: "Cùng nhau xuống lầu ãn cõm đi."

Giọng nói của anh ôn nhu nhưng mà bàn tay ôm eo Bạch Diệp Minh lại siết chặt, vẻ cýờng thế khó có thể che dấu được.

Bạch Diệp Minh bị anh kéo loạng choạng, suýt ngã vào vòng tay của của Khổng Hồng Hi, cậu lúng túng muốn từ chối nhưng lại biết nên nói gì.

Cậu vẫn luôn cho rằng Khổng Hồng Hi là một quý ông dịu dàng và biết kiềm chế, và điều này rất dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác, lại loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Khuôn mặt của Khổng Hồng Hi quá có tính lừa gạt, dáng người lại tràn đầy cảm giác công kính xâm lấn, hai cảm giác này xen lẫn với nhau cực kỳ mâu thuẫn.

Khi xuống dưới lầu, Bạch Diệp Minh xấu hổ phát hiện trên bàn ăn chỉ được chuẩn bị một phần ăn cho một người, trông cực kỳ phong phú.

Cậu ngẩng đầu nhìn Khổng Hồng Hi, đối phương thế mà không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại giúp cậu kéo ghế dựa ra: "Ngồi đi."

Bạch Diệp Minh không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: "Tôi týởng nhân viên công tác sẽ chuẩn bị bữa sáng cho từng người..."

"Nhân viên công tác?" Khổng Hồng Hi nhíu mày, vẻ mặt như có chút khó xử: "Cái này không phải do nhân viên công tác làm, là tôi đã làm cho cậu."

"Hả" Trên mặt Bạch Diệp Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, Khổng Hồng Hi mỉm cười: " Vậy mà bảo bối lại không biết cái này do tôi làm, thật buồn mà.”

Bạch Diệp Minh hơi đỏ mặt khi bị gọi là "bảo bối", cậu nghĩ rằng Khổng Hồng Hi là con lai, có lẽ đã từng sống ở nước ngoài nên khi nói chuyện rất nhiệt tình.

Nhýng Khổng Hồng Hi lại biết nấu cơm cho cậu ăn, điều này thực sự khiến Bạch Diệp Minh rất khó tin.

Điều mà cậu không biết là, Khổng Hồng Hi cả một đêm không rời khỏi phòng bếp, anh không cảm thấy hài lòng với từng món ăn mình đã làm ra nên đã làm đi làm lại hết lần này đến lần khác.

Ngày hôm qua bởi vì thời gian quá vội vàng nên anh không cách nào tỉ mỉ chuẩn bị được, thêm nữa phản ứng lúc ãn cõm của Bạch Diệp Minh lại bình thường, điều này khiến Khổng Hồng Hi rất không hài lòng.

Không phải anh không hài lòng với Bạch Diệp Minh, mà là anh không hài lòng với những đồ ăn mình làm. Rõ ràng anh có thể tiếp xúc thân mật với bảo bối nhưng lại không thể làm ra món ăn khiến bảo bối cảm thấy ngon miệng và bất ngờ.

Đến nỗi sau mỗi lần làm xong, anh luôn không thấy hài lòng và cực kỳ tức giận đổ hết chúng đi. Khổng Hồng Hi vừa ghen tị với những đồ ăn có thể tiến vào miệng của bảo bối, lại vừa oán hận vì nó không đủ ngon.

Mãi cho đến khi Bạch Diệp Minh chuẩn bị tỉnh lại, Khổng Hồng Hi mới làm một bữa sáng tương đối vừa ý rồi lên lầu gọi cậu.

Nói đồ ăn do bạn cùng nhà làm ra thành nhân viên làm, thật đúng chà đạp ý tốt của người ta, Bạch Diệp Minh ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, cảm ơn anh đã nấu cơm, rất ngon, sau này tôi cũng có thể làm cho anh.”

Nghe được lời khen của Bạch Diệp Minh, tràn ngập sự dịu dàng, anh ngồi xuống bên cạnh cậu và nắm tay cậu, chạm nhẹ vào ngón tay: "Tôi không cần cậu làm điều đó cho tôi, ngón tay tình tế và mềm mại của cậu, những thứ đó không xứng chạm vào cậu.”

"Hả?"

Lời nói của Khổng Hồng Hi quá kỳ quái, Bạch Diệp Minh không biết nên trả lời như thế nào, muốn rút tay lại nhưng không được: "Tiên sinh, Hồng Hi tiên sinh... Tôi muốn ăn cơm.”