Quyển 1 - Chương 2.2

Khổng Hồng Hi buông tay cậu ra, rồi chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Bạch Diệp Minh.

"Anh không ăn sao?"

"Tôi đã ăn rồi."

"Ồ, vậy.. vậy sao."

Bị Khổng Hồng Hi nhìn chằm chằm, Bạch Diệp Minh cảm thấy hơi căng thẳng. Bữa sáng rất ngon, sau khi ăn vài miếng, cậu mới dần thả lỏng.

Cửa đại sảnh bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú nhưng không giấu được vẻ cáu kỉnh u ám đi vào: "Mẹ kiếp, có ngày tôi sẽ gϊếŧ bọn chúng, con mẹ cần đếch gì phải suy nghĩ.”

Chẳng qua rất nhanh sau đó anh ta nhìn thấy Bạch Diệp Minh dáng người hơi gầy nhỏ nhắn ngồi ở trước bàn ăn, vẻ mặt u ám bị quét sạch, giống như một con chó lớn lao tới: "Cậu đến rồi."

Bạch Diệp Minh bị anh ta ôm đến ngây người, người ở đây nhiệt tình như vậy sao?!

Khổng Hồng Hi ở bên cạnh gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu không hài lòng: "Buông tay ra, cậu dọa cậu ấy sợ rồi.”

Nghe Khổng Hồng Hi nói như vậy, người đàn ông bất đắc dĩ buông tay ra, vẻ mặt trông mong nhìn Bạch Diệp Minh: "Cậu đến lúc nào vậy, đáng lẽ tôi không nên ngủ lâu như vậy, ý tôi là nên chuẩn bị tốt một chút, tôi tên là Thường Diệp Lương."

Cảm xúc của người đàn ông không hiểu sao kích động, nói chuyện đều lộn xộn, Bạch Diệp Minh có chút xấu hổ: "Xin chào, xin chào, tôi tên là Bạch Diệp Minh..."

Chẳng lẽ lần này những người mà tổ tiết mục tìm đến đều sống ở nước ngoài ư? Có nhiệt tình quá không vậy!

Mà sau khi được người đàn ông ôm vào lòng, bộ ngực vốn đã dần quen với cảm giác sưng đau lại lần nữa cảm nhận được cơn đau nhức khiến sắc mặt Bạch Diệp Minh thay đổi.

Hai người đều nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Bạch Diệp Minh.

"Có vấn đề gì vậy? Cậu khó chịu à?”

"Không thoải mái ở đâu?"

"Không có gì" Loại chuyện sản xuất sữa này quá kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi, Bạch Diệp Minh không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể thử nói cho qua chuyện: "Có lẽ là do chưa quen..."

Nhýng vừa nói xong, cậu đã nhận thấy ánh mắt của hai người đã chuyển sang trước ngực cậu và đang nhìn chằm chằm vào nó. Chiếc áo mỏng không biết từ lúc nào đã thấm đẫm sữa dán vào ngực cậu, để lộ ra đầu nhũ mềm mại và non nớt.

Sắc mặt lập tức trở nên bối rối, Bạch Diệp Minh che ngực lại muốn vội vàng rời đi, lại bị hai người giữ chặt lại, một lần nữa ngồi xuống.

" Không ngờ tốc độ cải tạo cây mẹ lại nhanh như vậy" Khổng Hồng Hi có chút cảm khái, cánh tay lại một mực giữ chặt vai Bạch Diệp Minh, không cho cậu đứng dậy: "Hẳn là cây mẹ cũng rất thích bảo bối.”

Còn Thường Diệp Lương kéo cánh tay đang che che chắn ngực của cậu ra, bình tĩnh nhìn núʍ ѵú nhỏ đang chảy sữa, ngẩng đầu lên với vẻ mặt cầu xin: "Bảo bối, ngực của em trướng sữa khó chịu lắm phải không, để anh giúp em hút ra nhé? ”

"Mấy người..."

Bạch Diệp Minh đang bị ép ngồi trên ghế đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cánh tay bị túm lại vùng vẫy mấy cái mà không thoát ra được, các đường mạch máu màu xanh từ từ nổi lên khiến cậu trông càng trở nên mỏng manh.

Trơ mắt nhìn bàn tay Thường Diệp Lương chậm rãi vươn tới phía áo của mình, giây phút chạm vào nút áo, Bạch Diệp Minh đã hét lên: "Cút ngay! ! Cút! ! Không được chạm vào tôi! !"

Trước đó cậu đã biết rằng khoản tiền thưởng cao đó không phải là thứ dễ dàng có được nhưng cậu không ngờ lại phải trải qua loại chuyện này. Cậu rõ ràng là đàn ông, những kẻ biếи ŧɦái này...

Động tác của Thường Diệp Lương dừng lại nhưng cuối cùng vẫn kéo áo của Bạch Diệp Minh xuống.

Hành động này khiến sắc mặt của Bạch Diệp Minh tái nhợt: "Không! ! Tôi phải rời khỏi đây! Tôi sẽ báo cảnh sát! Đừng động vào tôi! Biếи ŧɦái..."

Áo bị kéo ra, vướng lại trên cánh tay cậu để lộ ra bờ vai và l*иg ngực mịn màng, cùng với hai bầu ngực nhỏ đang rỉ từng giọt sữa, sữa bị chảy ra như giọt sương từ trên ngực lãn về phía bụng, cuối cùng thấm vào trong áo.

"Bảo bối, em còn không rõ sao?"

Khổng Hồng Hi nháy mắt với Thường Diệp Lương, hai người buông tay ra.

Bạch Diệp Minh được thả tự do không quan tâm Khổng Hồng Hi nói gì, đứng dậy chạy ra cửa, đây là một trang viên rất lớn, thật vất vả mới chạy tới cửa. Con người của Bạch Diệp Minh run lên, như thể cậu nhìn thấy một cảnh tượng khủng khϊếp nào đó.

Lúc cậu đến cánh cổng còn trông rất bình thường, hiện tại lại bị bao phủ với màn sương đen, canh giữ một con chó hung ác trông giống như ác quỷ, vô cùng đáng sợ.

Bạch Diệp Minh bị con chó hung ác làm cho sợ hãi mà hét lên, lúc quay đầu lại va vào vòng tay của Khổng Hồng Hi.

Khổng Hồng Hi vỗ vỗ lưng trấn an Bạch Diệp Minh, giọng nói dịu dàng: "Bảo bối, em đã trở thành tế phẩm, không thể trốn thoát."