Chương 10

Thân thể người nọ bỗng chốc cứng lại.

Thanh niên tóc bạc bình tĩnh nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ chưa từng quen biết hắn ta. Hắn ta ngẩn ra vài giây, nước mắt đã nhịn không được lại rơi xuống, chợt tê tâm liệt phế hỏi: “Bệ hạ, người không nhớ ta sao?”

“...” Không nhớ thật.

“Ta là Alex Sussεメ, đã từng là ngự tiền kỵ sĩ của người, hiện tại ta đang đảm nhiệm chức quân giới tổng tư trong quân đội của vương quốc.” Alex khóc lớn, khóc đến nỗi Lâm Sơ Ngọc vô cùng sợ hãi, sợ rằng tiếng khóc của hắn ta sẽ dẫn thị vệ tới đây: “Chính người đã phong ta làm bạch kim hầu tước, ban cho ta lâu đài Norwich và thành Ốc Thổ rộng ngàn dặm, còn nói ta là kỵ sĩ mà ngươi thích nhất mà... Bộ người đã quên hết rồi sao?”

Lâm Sơ Ngọc nhìn cảnh hắn ta nước mắt giàn dụa thảm thương, trong lòng y cảm thấy vô cùng áy náy. Nhưng cũng không trách hắn ta được, trong “Vương quốc khổng tước” có hàng ngàn nhân vật lớn nhỏ trong trò chơi, y chỉ nhớ mấy nhân vật tương đối quan trọng. Ví dụ như Boros, cố vấn chính trị của y là Thẩm Tranh, và nữ đại thần tận tâm của cung điện Lilith — hơn nữa, mỗi NPC trong trò chơi sẽ có một cái tên và danh hiệu lơ lửng trên đầu, không phải là không có gì như hiện tại.

Y bị tiếng khóc của hắn ta làm cho lỗ tai ù ù, hoa mắt chóng mặt, chân tay hơi bủn rủn. Hầu tước trẻ tuổi vội vàng đỡ lấy y, chỉ thấy đôi môi dưới mặt nạ Bích Vũ vô cùng nhợt nhạt, chiếc cằm thon nhỏ đến mức khó có thể nhéo ra được thịt, phảng phất có thể biến thành một nắm tuyết mà bay đi mất bất cứ lúc nào, hay là bị gió mạnh về đêm thổi một cái là bay ra khỏi hoàng cung.

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Alex lập tức tâm thần đại loạn, cơn say tan biến ngay lập tức, hắn ta bế Lâm Sơ Ngọc chuẩn bị bước ra khỏi cung điện. Lúc đầu chân của Lâm Sơ Ngọc chỉ hơi yếu, nhưng sau khi nghĩ lại, y quyết định không nhắc nhở đối phương rằng mình thật ra vẫn còn tỉnh táo.

… Sao lại không dùng mấy phương tiện giao thông ở trước cửa đưa hẳn tới nơi luôn cho tiện hả trời?

Nhưng vừa đi chưa được bao lâu, một nhóm thị vệ mặc áo giáp trắng bất ngờ xuất hiện, ngăn cản Alex lại. Người cầm đầu quân thị vệ vóc dáng cao lớn, có khí chất lạnh lùng, cao cao tại thượng ngạo mạn. Sau khi đối diện với ánh mắt của Alex, sắc mặt vốn đã khó coi của người nọ trông càng khó coi hơn, ngay cả cử chỉ hành lễ cũng lười biếng cho có lệ: “Alex Sussεメ đại nhân, có thích khách trà trộn vào cung điện cho nên đã có lệnh phong tỏa hết đêm nay, không được phép ra ngoài khi chưa có lệnh.”

Sắc mặt hầu tước đột nhiên tái xanh, còn chưa kịp mở miệng nói đã thấy đối phương lại cười cười, ác ý nói: “Còn nữa, đại nhân, có thể để cho chúng ta tra xét thân phận người ở bên cạnh ngài không ạ?”

Các thị vệ mặc áo giáp trắng trong cung điện đều là những con cháu trẻ tuổi được Boros lựa chọn từng người một từ các quý tộc, bộ phận cũ của Lâm Sơ Ngọc có nhiều mâu thuẫn với họ, trưởng thị vệ chính là tâm phúc của Boros, cho nên không nên cưỡng lại mấy người này làm gì. Nghe vậy, Alex thu tay về, tức giận nói: “Cố Bạch, ngươi đang nghi ngờ ta chứa chấp thích khách à?”

“Chỉ là kiểm tra đối chiếu sự thật một chút thôi, đại nhân đừng khẩn trương quá làm gì, hiện tại bệ hạ sắp kết hôn, nếu như xảy ra chuyện gì sai lầm, thì đừng nói là ngươi, mà cả ta cũng không thể gánh nổi.:” Thị vệ trưởng cười nhạt, không mặn không nhạt nói.

“Đại hôn? Ha ha, nếu như tiên đế có linh, sau khi chết nhất định có thể sống lại. Cố Bạch, năm đó tiên đế đối xử với gia tộc của ngươi không tệ, nếu như hắn biết hiện tại ngươi cư xử thế này thì không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào đây!”

Nghe xong lời này, sắc mặt trưởng thị vệ lạnh hơn vài phần. Hắn không muốn tranh luận với một kẻ say rượu, vung tay lên, ra lệ cho đám thị vệ phía sau: “Giải hắn đi.”

“Sao ngươi dám đối xử với ta như vậy!” Hầu tước liều mạng giãy dụa, lại bị hai thị vệ cường tráng cưỡng ép kéo đi. Người đẹp tóc bạch kim mất đi điểm tựa , vô vọng ngã xuống đất, mái tóc bạch kim xõa tung trong gió. Khóe mắt Alex muốn nứt ra,

trơ mắt nhìn Lâm Sơ Ngọc rơi vào trong tay người khác, giọng nói lo lắng đến độ như là đang hét: “Hắn ngất rồi, đừng động vào hắn! Mẹ kiếp, ta bảo ngươi nhẹ tay lại!”