Chương 11

Lâm Sơ Ngọc loạng choạng, cổ tay lập tức bị nắm lấy, sau đó có người nâng cằm y lên, tháo mặt nạ trên mặt y ra. Một giây sau, y nghe thấy có người hung hăng hít một hơi thật sâu, còn có tiếng đầu gối chạm đất.

Mọi nơi đều yên tĩnh. Mọi người nín thở, kinh ngạc ngắm nhìn khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Trên khuôn mặt đó không có chút huyết sắc nào, giống như một khối ngọc bích lạnh lùng trong suốt. Hàng mi dài rủ xuống, khẽ run theo nhịp thở, giống như một đôi quạ đen bất cứ lúc nào cũng sẽ dang rộng đôi cánh bay đi.

Mọi thần dân của Vương quốc Khổng tước đều vô cùng quen thuộc với gương mặt này. Hoàng đế đương nhiệm Boros đã tạc một bức tượng cho y bằng đá mặt trăng, đặt nó trên tòa tháp ở phía nam thành phố chính, nhìn xuống cả đất nước với vẻ mặt xót thương. Thường xuyên hơn, tên viết tắt của y còn được người ta chế thành mặt dây chuyền, đeo trên ngực, vòng tay hoặc đeo xuống mồ.

Sẽ không ai quên người đã giải cứu họ khỏi thảm họa, nghèo đói và chiến tranh, ban cho họ sự tôn nghiêm, cho mỗi người quyền được tái sinh trong ánh sáng. Hoàng đế đã dập tắt ngọn lửa chiến tranh, khôi phục nền kinh tế, trục xuất những con quái vật vực thẳm đang hoành hành, nạo vét những con sông bị phù sa chặn lại, thành lập thành phố chính lớn nhất và phồn hoa nhất trong lịch sử.

Nhưng hoàng đế ra đi quá sớm. Mới hai mươi sáu tuổi, trẻ không thể tin được. Người cho mọi người một giấc mơ về tương lai nhưng lại một tay phá hủy nó, người vô cùng tàn nhẫn, không lưu lại một chút hy vọng sống nào.

Cố Bạch dùng tốc độ nhanh nhất che mặt Lâm Sơ Ngọc lại, lạnh lùng nói: “Dám lẻn vào trong phòng… cướp đi thi thể của Hoàng hậu!! Alex Sussεメ, ngươi thật là to gan.”

“Hắn đã trở lại! Hắn chưa chết!” Elek tức giận hét lên, "Nữ hoàng? Sao ngươi dám gọi người như vậy? Boros là cái thứ gì? Một con chó hôi hám mà muốn ăn thịt thiên nga sao? Hừ, hắn xứng à!!”

“Đại nhân uống nhiều quá rồi, vào ngục cho tỉnh rượu đi nhé!” Cố Bạch cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói. Hắn cẩn thận đỡ lấy thi thể của Lâm Sơ Ngọc, ra lệnh: “Các ngươi giải ngài ấy đi đi, còn ta sẽ… đưa Hoàng Hậu trở về.”

“Vâng.”

Alex bị giải đi vẫn không ngừng chửi bậy. Mới trong vòng 10 phút mà Lâm Sơ Ngọc đã bị ba người ôm, y sắp nôn mất, nghĩ là một xác chết mới sống lại thực sự rất khó hành động.

Y tựa vào trong lòng Cố Bạch, chìm đắm trong suy nghĩ. Nếu bây giờ y đột nhiên ngồi dậy, liệu có thể làm cho đối phương sợ ngất đi, để y có cơ hội chạy thoát hay không.

Xác suất bị dọa sợ đến ngất là tương đối thấp, vẫn phải tìm cách thuyết phục đối phương. Nhưng Cố Bạch không phải là hậu duệ trực hệ của y, mà là người của Boros, vì vậy hắn có thể không sẵn sàng vì y mà làm mọi việc — nhưng vô luận như thế nào, trước mắt đối phương là cơ hội mà y có thể nắm bắt được, nếu còn chần chừ thì y sẽ bị hắn đưa về chỗ của Boros.

Lâm Sơ Ngọc mím môi, nhìn xung quanh không có ai ho khụ khụ hai tiếng, sau đó mở mắt ra: “Ngươi là... Cố Bạch?”

Bước chân vững vàng của trưởng thị vệ lập tức chùn bước, nhưng không tránh được việc hắn ném Lâm Sơ Ngọc xuống. Lâm Sơ Ngọc đẩy hắn ra, chậm rãi đứng trên mặt đất, vừa nói vừa nhớ lại: “Ta đã từng gặp ngươi rồi thì phải. Ngươi là con trai thứ của Nữ công tước Lorraine, Bá tước bán đảo Beidun đúng không?” Tên tiếng Trung dễ nhớ hơn mấy cái tên tiếng anh dài thượt kia, y cũng có phần ấn tượng.

“Hiện tại là Hầu tước thưa bệ hạ.” Khóe môi Cố Bạch run run nói.