Chương 12

Lâm Sơ Ngọc liếc nhìn huy hiệu trên ngực hắn, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nhớ rõ ta từng dự sinh nhật lần thứ mười hai của ngươi, khi đó ngươi còn chưa cao bằng con sư tử đá trước cửa nhà, chớp mắt đã cao lớn như vậy rồi.” Tỷ lệ dòng thời gian giữa trò chơi và thực tế đã được y điều chỉnh thành 10:1, biết là sẽ nhiều điểm nhỏ hơn. Quả nhiên, vô luận là loại sinh vật gì, một khi trải qua giai đoạn trẻ con đều sẽ không đáng yêu nữa.

Cố Bạch nghiến răng, vẻ mặt lãnh đạm biến mất không còn sót lại chút gì, nước mắt lưng tròng. Chỉ với một câu nói, hắn từ một trưởng thị vệ bá đạo biến thành một chú cún con dầm mưa: “Người vẫn còn nhớ những cái đó sao…”

Ngoài dự kiến của Lâm Sơ Ngọc, y chỉ đề cập một chút y muốn rời khỏi cung điện, Cố Bạch không chút do dự mà đồng ý ngay lập tức. Trên thực tế, bản thân Cố Bạch cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ đồng ý như vậy - phản bội Boros nhất định là trọng tội sẽ bị gϊếŧ trong im lặng, nhưng khi nhìn thấy lông mày hơi cau lại của Lâm Sơ Ngọc, hắn lại không thèm quan tâm đến mấy vấn đề đó nữa.

“Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi thành phố chính,” Cố Bạch nói, “Bệ hạ Boros phát hiện người mất tích, đang tiến hành lục soát toàn bộ cung điện, rất nhanh sẽ phát hiện ta mang người đi. Cho nên chúng ta đành phải đến bến tàu trước, sau đó đi thuyền đến quốc gia khác.”

Lâm Sơ Ngọc lo lắng gật đầu, không quên cho hắn một lời tín nhiệm: “Cố Bạch, ngươi là chiến binh mà ta tin tưởng, ta biết ngươi sẽ làm được.”

Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Cố Bạch lập tức đỏ lên. Hắn nắm tay Lâm Sơ Ngọc, quỳ một gối xuống, hôn lên mu bàn tay trắng như tuyết đó, cung kính nói: “Vâng, thưa chủ nhân duy nhất của ta.”

Cửa cung đã khóa, muốn ra ngoài cũng không dễ dàng, nhưng Cố Bạch lại là cấp trên trực tiếp của tất cả thị vệ trong cung, cho dù có lập lòe uy hϊếp, mấy thị vệ trẻ tuổi cũng run rẩy mở cửa ra. Hai người dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi thành phố chính, sau đó chỉ cần thay đổi trang phục của mình một chút là được.

Cố Bạch chỉ cần cởi bỏ bộ giáp trắng trên người thay một bộ thường phục là được, nhưng khuôn mặt của Lâm Sơ Ngọc quá nổi tiếng, nhất định phải giấu đi. Vì vậy, y phải đội một chiếc mũ gạc của phụ nữ, mặc một chiếc váy lụa sa tanh, giả làm một quý cô đi du lịch với người hầu cận của mình. Cũng may y có dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài màu bạc, sau khi hóa trang sẽ không thu hút những ánh mắt xa lạ mà chỉ thu hút những người muốn tiếp cận.

Sắc mặt Cố Bạch tái xanh đuổi những người trên boong đang lần lượt đi về phía Lâm Sơ Ngọc đi, sau đó quay đầu lại hỏi: “Đã muộn rồi, bệ... Phu nhân có muốn trở về nghỉ ngơi không?”

Lâm Sơ Ngọc say sóng đến mức y không thể đứng yên được, miễng cưỡng bám vào lan can mới có thể đứng vững. Y vốn muốn đi ra ngoài hít thở, nhưng không ngờ trên boong lại nhiều người như vậy, mỗi lần hít một hơi đều phải bóp giọng nghe ái ải để nói với người khác: “Xin lỗi, tôi đã có chồng rồi”, “Ờm, tôi yêu chồng tôi rất nhiều”, “Thực sự không cần, cảm ơn”, ngược lại thậm chí còn khó chịu hơn. Y gật đầu, nhẹ giọng nói: “Trở về thôi.”

Con tàu bọn họ đi là chuyến trở về từ nước Phỉ, Cố Bạch mua vé ở khoang hạng nhất, một phòng đơn với không gian khá rộng rãi. Lâm Sơ Ngọc vừa nằm xuống nghỉ ngơi một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, là Cố Bạch. Hắn bưng một chậu đồng chứa đầy nước nóng, có chút xấu hổ nói: “Bệ hạ, trên thuyền đơn sơ, để thần hầu hạ cho người.”

“…”

Lâm Sơ Ngọc chưa kịp nói câu “Để đó đi”, y đã thấy đối phương xắn tay áo, nắm chân của y nhúng vào nước đang nóng hôi hổi: “...Cảm ơn.”

Nhiệt độ nước hơi nóng, Lâm Sơ Ngọc bị bỏng, không khỏi rít nhẹ một tiếng. Mấy ngón chân bạch ngọc có chút hồng nhạt, môi mím lại trắng bệch, lộ ra vẻ nóng rát.

“Nóng quá à? Để thần pha thêm nước lạnh vào.”