Chương 13

Cố Bạch run tay, vội vàng kéo đôi chân trần của Lâm Sơ Ngọc ra khỏi nước, Lâm Sơ Ngọc tránh tay hắn đi, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, vậy là được rồi.” Cũng may là nó không quá nóng.

Cố Bạch đáp lại, cúi đầu, tim đập loạn nhịp.

Hắn vẫn luôn biết Bệ hạ là một người tốt, nhưng đối với bản thân Bệ hạ vẫn luôn tràn đầy ngưỡng mộ, chưa từng có suy nghĩ bậy bạ với người. Nhưng dưới ánh đèn sáng mờ ảo như vậy, hắn đột nhiên có... một suy nghĩ cực kỳ bẩn thỉu.

Cố Bạch cúi đầu, đè nén trái tim đang đập thình thịch, chậm rãi múc một chút nước, xoa lên mấy khớp xương trên bàn chân của y. Động tác bình thường bởi vì suy nghĩ không trong sạch mà trở nên ái muội suồng sã, khiến Cố Bạch không nhịn được vươn tay, nắm lấy mắt cá chân còn nhỏ hơn cả cổ tay của mình, nhấc lên khỏi mặt nước.

“Khụ khụ khụ!”

Lâm Sơ Ngọc vốn đã rất khó chịu khi bị hắn xoa xoa, nhưng sau khi bị nắm như vậy, y đột nhiên ho khan. Từ lâu y đã quen với việc ho khan này, nhưng y không ngờ rằng lần này cơn ho ngày càng dữ dội, dần dần bắt đầu không thể kìm chế được, thậm chí dạ dày cũng bắt đầu cồn cào. Cố Bạch bị dáng vẻ của y làm cho giật mình, vội vàng buông tay ra. Lâm Sơ Ngọc nằm trên giường, che miệng không ngừng ho khan, khi buông tay ra, giữa mấy ngón tay còn có vài vệt đỏ nhạt.

“Bệ hạ?!”

Cảm giác kiều diễm chi tình trong lòng Cố Bạch biến mất ngay lập tức, nỗi hoảng sợ và đau khổ tương tự như Alex nổi lên. Lâm Sơ Ngọc hơi hơi hé miệng, giọng nói hơi khàn, có lẽ là do vừa mới ho nên làm cổ họng bị tổn thương: “Người về phòng trước đi, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi.”

“Vâng…”

Cố Bạch trầm giọng đáp lại, cầm chậu nước rời đi. Bóng dáng hắn có chút cô đơn, mang theo chút tan nát cõi lòng không thể nói được thành lời.

Lâm Sơ Ngọc cũng rất đau lòng. Y không phải kẻ ngốc, y có thể cảm thấy rằng hai người xung quanh hắn đều đang mơ tưởng được ch!ch vào cái mông của y.

...Trước khi tái sinh cũng vậy. Y giả câm giả điếc gần hai mươi năm, miễn cưỡng sống sót qua vô số lần rình mò, nhưng y không ngờ rằng khó khăn sẽ trở thành chế độ địa ngục sau khi thức trắng đêm trước khi kết thúc học kỳ.

Thật là khủng khϊếp. Thức khuya nguy hiểm thật, đừng bao giờ thức khuya nữa.

Lâm Sơ Ngọc khóa cửa thật kỹ, buồn bã ngã mình lên giường. Nhưng đáng tiếc là thể lực của y thật sự không tốt lắm, mới bị quăng xuống mà muốn nôn hết nội tạng bên trong ra ngoài, nằm ở bên giường nôn một hồi mới dừng lại. Y kéo chăn, nhắm mắt lại, ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không có phần chơi điện thoại trước khi đi ngủ, Lâm Sơ Ngọc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau đó, y đã mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, đó là một khu chợ đêm rực rỡ ánh đèn, tấp nập người qua kẻ lại nhộn nhịp. Y đang đi lang thang trong chợ đêm, tự hỏi mình nên chạy đi đâu để không bị Boros bắt gặp. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, y liền quên mất, vô tình đi tới một nơi thiếu ánh sáng với một ngọn đèn dầu le lói ánh sáng trên tay.

Một cậu bé ngồi trên bậc thềm, bụm mặt, vai giật giật khóc rất thảm thiết. Lâm Sơ Ngọc thấy cậu trông thật đáng thương, cho nên ngồi bên cạnh cậu bé ấy, hỏi: “Anh bạn nhỏ, sao ngươi buồn thế?”

“Cha mẹ ngươi đâu? Ngươi một mình chạy ra đây sao?”

Cậu bé ngước khuôn mặt ướt sũng nước mắt lên, lặng lẽ nhìn y mà không nói gì. Lâm Sơ Ngọc suy nghĩ một chút, chỉ vào chợ đêm cách đó không xa: “Bên đó có rất nhiều món ăn ngon, ngươi có muốn đi dạo với ca ca một chút không?”

Cậu bé vẫn không nói gì, nhưng cúi đầu đứng dậy, lặng lẽ nắm lấy góc áo y.

Con đường dưới chân bỗng dài vô cùng, kéo dài vô tận. Lâm Sơ Ngọc chậm rãi dẫn cậu bé đi, đi qua hết gian hàng này đến gian hàng khác, như thể họ sẽ không bao giờ đi đến điểm cuối cùng.

Đường phố rất sôi động, đâu đâu cũng có người bán kẹo, kem, thạch dừa, lạp xưởng, không khí ngào ngạt hương thơm. Nhưng cậu bé thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, chỉ vùi đầu vào áo y mà khóc, làm cho vạt áo của y nhăn nhúm hỗn độn.