Chương 14

“Anh bạn nhỏ, muốn ăn cái này không?”

Lâm Sơ Ngọc lấy ra một chiếc khăn tay, lau khuôn mặt đang khóc của cậu bé, đưa cho cậu một cái chong chóng màu đỏ tươi sáng lấp lánh. Chong chóng nhỏ được làm bằng kẹo, còn quay được, đẹp như đồ thủ công mỹ nghệ.

Cậu bé vừa định đưa tay ra, Lâm Sơ Ngọc đã ác ý rút tay về, khiến cậu bé không kịp lấy, y bắt đầu đưa ra điều kiện: “Vậy ngươi hứa với ta đi, đừng khóc nữa, khóc thành một con mèo con luôn rồi kìa.”

Cậu bé mím môi, như thể đang rất ủy khuất. Tránh ánh mắt của Lâm Sơ Ngọc, cậu bé thì thầm: “Nhưng, ta thực sự rất buồn. Không ai thích ta cả, cũng không có ai nguyện ý muốn ta.”

Trái tim của Lâm Sơ Ngọc mềm nhũn ra, y cảm thấy rằng đỉnh trái tim mình sắp tan chảy mất rồi. Y lại đưa viên kẹo qua, sờ đầu cậu bé, nhếch khóe môi đỏ mọng, ôn nhu nói: “Ngươi ngoan như vậy, ai lại không thích ngươi được chứ?”

Cậu bé đẩy kẹo chong chóng sang một bên, nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Lâm Sơ Ngọc: “Còn ngươi thì sao? Ngươi có thích ta không?”

“Đương nhiên thích rồi.” Lâm Sơ Ngọc ngồi xổm xuống, cười trêu chọc cậu bé: “Thử cái này đi, ngọt lắm, nếm thử một chút, ta sẽ càng thích ngươi nhiều hơn.

Nhưng một giây kế tiếp, cậu bé đột nhiên biến thành bộ dạng của Boros. Chàng trai cao lớn và đẹp trai nghiêm túc dùng ánh mắt nặng nề nhìn Lâm Sơ Ngọc, nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh vẫn đang cầm chong chóng nhỏ của y, nhẹ nhàng nói: “Câu ngươi vừa nói ra là thật sao?”

Lâm Sơ Ngọc gần như chết lặng. Hai mắt y kinh ngạc mở to, bàn tay đang nắm chặt cây kẹo chong chóng cứng đờ giữa không trung, đầu ngón tay run rẩy, trắng đến gần như trong suốt.

“Sao lại là ngươi... Ưm!”

Môi vừa hé mở liền bị chặn lại. Boros nắm lấy tay y, đưa khối kẹo với tạo hình tinh xảo kia giữa môi răng của y..

Lâm Sơ Ngọc buộc phải mở miệng ra, đôi môi mềm mại bị ép ngậm lấy cây kẹo đỏ, cư nhiên lại có chút khiêu gợi khó tả. Vị ngọt ngào nhàn nhạt của quả anh đào tan trên đầu lưỡi khiến nước bọt bắt đầu tiết ra, nhưng bởi vì môi không thể khép lại nên vệt nước chảy xuống dưới cằm.

Cây kẹo không lớn, nhưng miệng của Lâm Sơ Ngọc lại rất nhỏ, thậm chí hai má cũng bị nổi lên hình lá chong chóng. Lâm Sơ Ngọc vì bị thọc nên cứ hu hu khóc kêu, nhưng lại không thể vùng vẫy, đành phải dùng đầu lưỡi liếʍ láp bề mặt viên kẹo để nó tan nhanh hơn trong miệng.

Khoang miệng mềm mại bị căng đến cực hạn, gian nan ngậm lấy viên kẹo đỏ, nước bọt tràn ra làm cánh môi ướt đẫm một tầng nước, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy thịt mềm bên trong đỏ hơn cả đất phù sa. Hai hàm răng cũng không khống chế được mà đánh vào nhau lập cập, thỉnh thoảng gõ vào viên kẹo tạo nên những tiếng động nho nhỏ.

“Ưm…”

Cây kẹo cứng đè ép lên phần thịt mềm trong miệng y, vách thịt nhạy cảm bị kí©h thí©ɧ mà co rút. Đôi môi tái nhợt bị thấm nước trở nên ẩm ướt, căng mọng như đóa hoa đẫm sương mưa. Khóe mắt và chóp mũi của Lâm Sơ Ngọc đều phiếm hồng, không biết là đang tức giận hay là bị thọc quá sâu, nhưng tóm lại trông xinh đẹp chết người. Boros nhìn y, ánh mắt lúc sáng lúc tối,cảm xúc mười năm đè nén trong lòng cuối cùng cũng phá tan tàn tích, đâm chồi nảy lộc, lộ ra bộ dạng đau lòng.

Miệng của Lâm Sơ Ngọc đau chịu không thấu, chợt thấy kẹo bị rút ra. Ngay khi y vừa hít một hơi, Boros rướn người về phía trước, mυ"ŧ lấy cánh môi của y, liếʍ đi một chút vị ngọt từ nó. Lâm Sơ Ngọc chậm rãi nhớ lại, vừa rồi chính mình đã nói rằng nếu đối phương liếʍ nhiều một chút thì y sẽ thích hắn hơn.

Chẳng qua là hiện tại hai người đều không thực hiện việc đó nghiêm túc mà thôi..

Boros rõ ràng cũng biết điều này. Hắn giữ gáy Lâm Sơ Ngọc, hôn y thật sâu và thật sâu. Những lời khẩn cầu tuyệt vọng trở nên rời rạc và mơ hồ giữa sự dây dưa môi lưỡi, ẩn ẩn lộ ra một chút ai oán không cam lòng:

“----Cầu xin người hãy yêu ta đi.”