Chương 3-1: Những người khác đã trở lại

Khương Chi cũng hông phải tượng đất, sao có thể không biết bực chứ, vung roi cũng phải cách xa mới có lực, nếu đứng gần cũng không vung vào người cô.

Cô cẩn thận tránh né rồi đi đến bên cạnh Lưu Vân, nhưng Lưu Vân cũng phát giác ra, vội lùi vè phía sau mấy bước.

Chậm!

Khương Chi tiếp cận gần, chịu đựng vết thương đang đau ở cố gắng đứng vững, dùng chân trái đá mạnh vào bụng Lưu Vân, khiến cô ta mất thăng bằng ngã xuống đống bàn ghế đằng sau.

Dị năng trong tay cô ta lập lòe biến mất, Khương Chi mượn cơ hội này áp đảo trên người Lưu Vân, tay phải rút con dao gọt hoa quả kề lên cổ cô ta.

Con dao này cô có được là lúc ở quán cơm tìm thấy, cô dùng nó để xử lý zombie, không ngờ tới dùng cho Lưu Vân đầu tiên.

“Lưu Vân, toi đã cho cô cơ hội rồi.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, là một đôi mắt bình tĩnh lạnh lẽo, không ai nghĩ đến hoa khôi nổi tiếng ở Lan Nghệ không chỉ xinh mà còn rất thông minh.

Lưu Vân chỉ mới vừa thức tỉnh dị năng nên chưa có khả năng uy hϊếp người khác, nói cho cùng không có dị năng thần kỳ kia thì cô ta cũng chỉ là một người bình thường, Khương Chi cũng không cho phép người khác coi cô là quả hồng mềm tùy ý bắt nạt.

“Mày định gϊếŧ tao à! Mày dám sao?”

Lưu Vân bị dao kề cổ, dù cho đầu óc đã khôi phục tỉnh táo, nhưng cũng vẫn rất sợ hãi, nhưng cái mồm hại cái thân, nhất quyết không chịu nhận thua, cũng không tin Khương Chi nổi tiếng ở trường lại dám ra tay sát hại cô ta.

Ngón tay Khương Chi hơi động, cô cũng không phải người tốt tính không dá gϊếŧ người như trong tưởng tượng của Lưu Vân, từ nhỏ cô đã khuyết thiếu về mặt tình cảm, gϊếŧ cô ta rồi cùng lắm cô chỉ cảm thấy bản thân hơi có chút khó chịu thôi, nhưng tâm lý cô có chút dao động.

Trước khi làm chuyện gì cô đều sẽ phân tích cái nào có lợi và hại cho mình, nhân lúc cô hơi do dự, tay Lưu Vân đột nhiên lóe sáng.

Khương Chi còn đang tự hỏi có nên gϊếŧ người hay không, thì nghe thấy tiếng bước chân ở quán cơm, cô suy tính một lát trong đầu rồi quyết định thu hồi con dao lại.

Lưu Vân thấy Khương Chi có chút do dự thì hơi ngưng dị năng, cô ta nở nụ cười lạnh hất Khương Chi ra, cứ nghĩ cô chiếm thượng phong ai mà ngờ cô ta lại có cơ hội phản kháng.

“Khương Chi, mày chỉ có mỗi cái gương mặt đẹp này, chứ tính ra mày chả là cái thá gì?”

Nói về sự ghen tị của mình với Khương Chi, Lưu Vân liên tục vung roi điện về hướng Khương Chi đang bé tránh.

"Bây giờ mày chỉ là một phế vật không có dị năng, mày nghĩ mày có thể sống được bao lâu? Chi bằng để tao tiễn mày một đoạn, kẻo một ngày nào đó mày sẽ biến thành một tang thi ghê tởm."

Khương Chi che vết thương đẫm máu bằng roi trên vai, dựa vào tường, trả lời một cách vô tội và đáng thương: "Lưu Vân, bây giờ là tận thế rồi, sao cậu lại định gϊếŧ tôi chỉ vì chuyện trước kia Cố Hàm đã tỏ tình với tôi?"

Lưu Vân cảm nhận được sự thay đổi trong biểu hiện của Khương Chi, đồng thời nhận ra có điều gì đó không ổn nên không nói nữa, dùng roi quất mạnh ra ngoài để nhanh chóng kết liễu cô.

Đột nhiên một bức tường đất nhô lên khỏi mặt đất, chặn đường roi của cô ta. Lưu Vân kinh ngạc quay lại và thấy những người ra ngoài tìm thức ăn đã quay trở về.

Người vừa chặn tường đất làm roi là một người đàn ông có vóc dáng trung bình, tuấn tú trong số ba người đứng trước cửa. Hắn là Võ Lỗi của câu lạc bộ bóng rổ của trường cũ.

"Lưu Vân! Cô muốn làm gì!"