Chương 2: Ghen ghét cùng đố kỵ

Khương Chi đang nằm trên sô pha ngồi dậy, nở nụ cười, giống như không so đo cái tát vừa rồi: "Cậu có dị năng là chuyện tốt mà, an toàn của mọi người cũng được bảo đảm, sau này cậu cũng không cần sợ hãi tang thi bên ngoài nữa.”

Hiện tại Khương Chi chỉ có thể cố gắng làm hòa hoãn tình thế trước mắt này với Lưu Vân, chờ mọi người về rồi mới quyết định. Cô không phải người dễ dãi, nhưng Lưu Vân đang là người có lợi thế, cô sẽ không ngu mà cùng cô ta tranh chấp.

"Ồ, đúng là không ngờ nha. Nữ thần của chúng ta có thể bao dung như vậy. Sao, cho cô một tát mà không giận sao?"

Lưu Vân giờ đã khác rồi, cô ta sao có thể giống như trước kia, bị Khương Chi tùy tiện nói vài câu liền đi theo như cún.

“Lưu Vân, tôi thực sự tức giận khi cậu tát tôi, nhưng chúng ta học cùng lớp, tôi tin rằng chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó.”

Khương Chi bình tĩnh nói: “Gần trường học có rất nhiều siêu thị và tiệm cơm. Các bạn học ra ngoài tìm đồ ăn chắc sắp về rồi, nếu có hiểu lầm gì thì chúng ta nên giải quyết, đừng để mọi người nhìn thấy rồi chê cười."

Khương Chi bình tĩnh nói ra những lời như vậy cũng khiến Lưu Vân phải giật mình. Quả thật tiệm cơm với siêu thị quanh đây rất nhiều, nếu tí nữa có người trở về thấy cô ta động tay với Khương Chi, xác định không dễ làm.

Lưu Vân trầm tư một hồi không nói lời nào.

Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh nhu hòa, không hề so đo. Từ cái tát và những lời nói đầy hận thù của Lưu vân, cô có thể dễ dàng đoán được nguyên nhân khiến Lưu Vân đối xử với mình như vậy.

Trước kia cô không phát hiện ra bộ mặt thứ hai của Lưu Vân, hai người cũng không tiếp xúc nhiều với nhau và cũng không có mâu thuẫn gì, nhưng lúc này, cô chỉ cần suy nghĩ kỹ sẽ biết được sự chán ghét và hận ý từ đâu mà đến.

Cô sớm đã biết Lưu Vân thích giáo thảo tiền nhiệm trong trường - Cố Hàm, năm 4 đã đi ra ngoài thực tập.

Mà thành tích Khương Chi xuất sắc nên thường được nhà trường sắp xếp tham gia một số hoạt động, quen biết được Cố Hàm và trở thành bạn bè.

Có một lần Khương Chi và Cố Hàm làm người dẫn chương trình cho một sự kiện, anh đã công khai tỏ tình với cô trước toàn trường, nhưng cô đã lấy việc học ra từ chối.

Có lẽ là vì lý do này đi, sau khi Lưu Vân có dị năng liền thay đổi thái độ với cô.

Nói trắng ra, đó chỉ là sự ghen tuông của con gái với nhau.

Cái tát cùng với những lời nói đấy đều là cô phát giác ra, cô ta đại khái muốn lấy mạng cô.

Bằng không, sẽ không làm ra chuyện xé rách mặt nhau như vậy. Suy nghĩ đầu tiên của cô ta sau khi có dị năng chính là muốn giải quyết cô. Nếu không phải cô nhanh trí nói những lời làm cô ta dao động, nói không chừng cô giờ đây đang nằm trên vũng máu.

Cô thực sự tự hỏi, rốt cuộc cô ta muốn cái gì.

Cô cần phải làm nhiễu loạn sát ý của Lưu Vân, kéo dài thời gian đến khi mọi người trở về.

"Lưu Vân, tôi biết cậu thích học trưởng Cố Hàm. Nếu vì lý do anh ấy tỏ tình với tôi làm cậu tức giận, vậy thì không cần phải làm như vậy."

Lưu Vân thực sự bị cái tên Cố Hàm thu hút, ngẩng đầu nhìn Khương Chi với đôi mắt ghen tị.

Khương Chi lộ ra vài phần mềm yếu cùng tự ti, cụp mắt xuống nói: "Tôi cho rằng mình không xứng với anh ấy nên từ chối anh ấy. Mạt thế đến rồi, trên người lại không có dị năng, càng không có khả năng cùng anh ấy bên nhau."

"Tôi biết học trưởng Cố Hàm sống gần trường. Lát nữa chúng ta đến chỗ anh ấy xem, nếu được chúng ta cùng nhau chiếu cố nhau."

Lưu Vân có chút động tâm. Nếu cô ta có thể sinh hoạt với học trưởng Cố Hàm ở mạt thế này, nhất định dần dần anh ấy sẽ yêu cô ta.

Nhưng cô ta vẫn ghen ghét nhìn Khương Chi, chân bị thương đau làm khuôn mặt nhỏ tái nhợt, còn bị cô ta tát cho một cái chật vật trên sô pha mà khuôn mặt ây vẫn xinh đẹp đến kinh người.

Cô ta cảm thấy Khương Chi còn sống sờ sờ lượn lờ trước mặt học trưởng, chắc chắn anh ấy sẽ bị con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông này làm cho mê muội, làm gì còn để ý đến cô ta, cô ta không cam tâm.

Khương Chi nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Lưu Vân, xem ra ngày hôm nay cô ta nhất định không tha cho cô.

Vội vàng nói: "Cậu thấy đấy, chỉ có dị năng mới sống sót được ở mạt thế. Mà tôi hiện tại càng không có khả năng xứng với Cố Hàm."

Lưu Vân dừng động tác lại, ngay khi Khương Chi cho rằng cô ta sẽ buông bỏ ý định, thì đột nhiên trong tay cô ta xuất hiện một cái roi điện.

Dị năng điện lưu? Khương Chi không kịp suy nghĩ, vội vàng né tránh cái roi này.

“Khương Chi, cô muốn lừa tôi để thả cô đi sao?”

Lưu Vân không ngu ngốc tin lời Khương Chi nói, chủ yếu là gương mặt của Khương Chi, cho dù cô ta có tin tưởng Cố Hàm sẽ yêu cô ta, nhưng chỉ cần nhìn đến gương mặt kia, anh nhất định sẽ chọn Khương Chi.

“Lưu Vân, cậu có biết bây giờ cậu đang làm gì không?”

Hiện tại đã là tận thế, có thể vứt chuyện yêu đương sang một bên không, còn có cái gì quan trọng hơn mạng sống à?

Nhưng Lưu Vân lại cười như điên: "Làm gì à? Đương nhiên là tao biết, gϊếŧ mày, hủy hoại khuôn mặt của mày. Thì sẽ không ai cùng tao đoạt anh Cố hàm được nữa."

Cô ta vừa nói vừa xuất roi điện trong tay, nhưng vì mới có được dị năng, thao tác không thành thạo, lực không chuẩn xác.

Nhưng Khương Chi vẫn bị ăn một roi, bả vai bị thương không hề nhẹ.