Chương 8: Cầu Xin Ngài làm Nhẹ Thôi ( H )

Hắn ta xoay người cô lại, đè lưng cô gập xuống, chổng mông lên trước mặt, hai chân chậm rãi tách sang hai bên, lộ ra một đóa hoa cúc màu nâu, đối lập với bờ mông sưng đỏ càng làm nó hiện lên rõ ràng, những khe rãnh quanh co tụ lại một nơi, tạo thành một đóa hoa cúc nâu nhạt đặc biệt gợϊ ɖụ©.

“Đã có ai chạm qua nơi này của em chưa?” Bóng đen sờ sờ bên ngoài lỗ nhị của cô, hỏi.

Trong lòng Văn Tuyết Doanh chợt cảm thấy không ổn, thế nhưng mà thủ đoạn của bóng đen để lúc này cô căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể nhỏ giọng nói

: “Không có, em cùng anh Vân chỉ dùng những tư thế truyền thống, cũng chưa từng bú ©υ cho hắn.”

Bóng đen ha ha cười nói: “Ha ha ha, nghĩ không ra phụ nữ thành công như Văn tiểu thư, trinh miệng và trinh lỗ nhị cũng bị ông mày phá , rất tốt, rất tốt. Tả Thanh Vân, nón xanh của mày là ông đây ban tặng đấy!”

Nói xong, hắn lấy tay móc vào l*и nhỏ của Văn Tuyết Doanh, dâʍ ŧᏂủy̠ rơi ra hắn đều cẩn thận và nghiêm túc bôi lên trên c̠úc̠ Ꮒσα của cô.

“Đừng mà... đừng đυ.ng vào nơi đó, nơi đó bẩn lắm, ngài cứ thao miệng của em, cầu xin ngài thao l*и nhỏ của em."

Văn Tuyết Doanh cảm thấy có một ngón tay đang cố gắng chui vào c̠úc̠ Ꮒσα của mình, trong lòng run rẩy, lung lay cái mông muốn né tránh.

Bóng đen nhìn cái mông không ngừng đung đưa trước mắt, đưa tay vỗ ngay, nói: “ Ông mày muốn chơi thì mày phải câm mồm ngoan ngoãn phục tùng, còn dám nói nhảm nhiều một câu, ông đây đánh cho đến mẹ mày cũng không nhận ra đấy!”

Văn Tuyết Doanh nghe vậy trong lòng càng là sợ, cái mông cũng không dám trốn nữa, ngoan ngoãn đứng yên ở một chỗ.

“Tách hai cái mông ra, con mẹ mày là đang chờ tao tự làm hay sao?” âm thanh bóng đen lạnh lùng truyền tới.

Văn Tuyết Doanh ấm ức liếc mắt nhìn bóng đen, đưa tay đẩy mông thịt sưng đỏ ra hai bên, lần nữa lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα màu nâu của mình. Nụ hoa cúc bỗng nhiên gặp phải gió lạnh, đột nhiên co rụt lại, tiếp đó lại từ từ giãn ra, thật giống như một đóa hoachậm rãi nở rộ, xinh đẹp mê người.

Bóng đen lại dùng tay chọc vào âʍ ɦộ của Văn Tuyết Doanh, moi ra dâʍ ŧᏂủy̠ bôi ở trên dươиɠ ѵậŧ thô to cứng rắn của mình, vừa xoa vừa trêu đùa: “

May mắn nữ nhân là làm bằng nước, nếu không có phải hôm nay mày sẽ bị mất nước mà chết không?”

Văn Tuyết Doanh không có lên tiếng, chỉ là cúi đầu.

Bóng đen cười lạnh, đột nhiên ưỡn hông, đưa qυყ đầυ to lớn chen vào c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ nhắn của Văn Tuyết Doanh, đau đớn như bị xé rách cơ thể nhanh chóng tràn khắp toàn thân, loại cảm giác này so với việc bị quất lúc nãy cũng không kém bao nhiêu.

"A!” Văn Tuyết Doanh phát ra một tiếng thét chói tai đau thấu tim gan, theo bản năng cong mình lại “nhẹ, nhẹ một chút, rách ra, sắp nứt ra rồi.”

“Mày thực sự là chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh, ông mày hỏi mà không trả lời, con đĩ dâʍ đãиɠ đang ngứa da đúng không? Hoặc có lẽ là, mày chính là con cɧó ©áϊ thích bị ngược, cố ý chọc giận tao, để tao đánh mày?” Bóng đen liên tục vỗ mạnh vào cái mông tròn trịa kia.

“ Không phải, hu hu...... cầu xin ngài làm nhẹ thôi, con đĩ thật sự không chịu nổi, con đĩ dâʍ đãиɠ cũng không dám nữa, ngài tha cho em đi, hu hu.” Văn Tuyết Doanh khóc lóc cầu xin tha thứ.

Bóng đen dừng động tác lại, hừ lạnh nói: “Nhớ rõ ràng , lần sau tái phạm, cũng không dễ nói chuyện như thế này đâu.”.

Văn Tuyết Doanh cảm thấy bóng đen đã ngừng lại, lập tức thở dài một hơi, vội vàng nói: “Cảm tạ ngài thương tiếc, con đĩ dâʍ đãиɠ tuyệt đối sẽ không tái phạm.”

Chỉ là theo thời gian trôi qua, thuốc kí©ɧ ɖụ© lần nữa phát huy tác dụng, tất cả đau đớn đều biến thành nhiên liệu nuôi nấng du͙© vọиɠ mãnh liệt trong người cô.

Mà cảm giác dạt dào ở c̠úc̠ Ꮒσα, cũng làm cho thân thể càng trở nên ngứa ngáy, lúc này hoa cúc lại cảm thấy vô cùng khó chịu, như đang thiếu thốn thứ gì đó. Cô nhẹ nhàng lay động bờ mông, dùng mông thịt sưng đỏ nhẹ nhàng đung đưa chạm vào cánh tay rắn chắc của hắn. Nếu không phải bóng đen dùng hai tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, chỉ sợ lúc này Văn Tuyết Doanh đã sớm không biết liêm sỉ dùng huyệt nhỏ nuốt lấy cây gậy thịt kia rồi.

“Phi! Con đĩ này, bây giờ lại nứиɠ rồi?” Bóng đen phun nước miếng vào khuôn mặt đang tràn đầy lấy lòng của Văn Tuyết Doanh.

Cô bị nhổ nước bọt trên mặt, nhưng không hề tức giận ngược lại cười nịnh nói:“ Vâng, cầu xin ngài thương xót, cứ thao vào lỗ nhị dâʍ đãиɠ này, hoa cúc của em đã không kịp chờ đợi muốn ngài cưng chiều.”

“Hắc, cưng chiều? Người làm công tác văn hoá nói chuyện có khác, thế nhưng mà ông mày không thích nghe! Nói bằng giọng tao ưa thích, ông đây sẽ thỏa mãn cho mày.” Bóng đen cười hắc hắc nói.