Chương 15: Ác ma của cô

Vì thế sau khi tan học, Hạ Thiên mặc kệ Matthew có đồng ý hay không-- dù sao thì cậu bé cũng thèm lộ ra chuyện không đồng ý hoặc từ chối nên cô trực tiếp dẫn cậu bé đến nhà bà Pete.

Như những gì Hạ Thiên đã dự đoán từ trước, quý bà Pete quả nhiên rất thích em bé Matthew sáu tuổi tinh xảo đáng yêu này, tán thưởng Matthew lớn lên giống tiểu thiên sứ liên tục không định dừng, đối với hành vi bắt nạt của Frank còn biểu hiện ra sự oán giận mãnh liệt. Sau khi Hạ Thiên liên tục nhấn mạnh rằng Frank đã nhận được hình phạt xứng đáng thì bà Pete mới chịu dừng kế hoạch tìm bà Smith để "nói về vấn đề này".

Sắp đến Giáng sinh nên thời gian gần đây tuyết rơi liên tục.

Hạ Thiên phái Matthew đi dọn dẹp tuyết đọng lại trong bồn hoa, còn mình thì phụ trách xử lý tuyết đọng bị người ta giẫm lên trên lối đi nhỏ. Cô vừa rắc muối lên mặt đất, vừa không ngừng nhìn về phía Matthew.

Không trách được việc bà Pete phản ứng mạnh như vậy, Matthew Dennehy quả thật đáng để người khác phải thán phục.

Cậu bé ngồi trong bồn hoa với dáng vẻ an tĩnh, đáng yêu như một đứa trẻ luôn nghe lời người lớn vậy, tuyết trắng sạch sẽ làm nổi bật mái tóc vàng của cậu bé càng thêm rực rỡ, khi cúi người chạm vào tuyết đọng, cẩn thận từng li từng tí kéo lại một lần, khuôn mặt mượt mà trắng nõn không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng gương mặt ấy cũng giống như đang thể hiện ra vài phần nghiêm túc.

Bà Pete nói rằng Matthew trông giống như một thiên thần chẳng may lạc xuống trần gian không quá đáng chút nào.

Cái này cũng quá khoa trương rồi đi, Hạ Thiên không khỏi líu lưỡi: cảm giác như ngôi sao nhí trong phim Hollywood cũng chỉ được như vậy, Matthew Dennehy hoàn toàn có dung mạo có thể trở thành minh tinh.

Trong lúc cô đang khϊếp sợ thì thân hình Matthew đột nhiên dừng lại.

Cậu bé đột nhiên xoay người và đánh về phía bên phải. Hạ Thiên nhạy bén nhìn thấy Matthew bắt được cái gì đó từ những bụi hoa khô héo.

Cô vội vàng tiến lên xem đó là con gì.

Là con--

"Mô phật, là chuột đồng!" Hạ Thiên hô lên.

Giọng nói mang theo vài phần sợ hãi của cô khiến Matthew quay đầu lại.

Không giống với các loại chuột khác, thân thể của chuột đồng chắc khỏe hơn, đuôi ngắn hơn và có lông, đầu hơi tròn hơn, mắt và tai nhỏ hơn và răng hàm cao hơn với chỏm răng nhọn hơn, đôi mắt đen láy không ngừng chuyển động. Xét về độ đáng yêu thì… Ừm, đúng là có đáng yêu một chút thật, nhưng đm, cái con này gây hại bome ra! Dẹp! Éo thể nào yêu bọn này cho được.

Trên lý thuyết mà nói, dọn dẹp vườn hoa cũng giống như việc dọn dẹp thú dữ vậy. Nhưng Hạ Thiên quả thật rất sợ loài chuột, cô theo bản năng lùi về phía sau nửa bước: "Không nên dùng tay cầm, bọn này có thể có bệnh truyền nhiễm!"

Chuột đồng không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay của Matthew.

"Em buông nó ra trước đi." Hạ Thiên định ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ muốn chạy đi tìm người giúp: "Chị, chị đi tìm bà Pete qua đây!"

Cậu bé sáu tuổi rũ mắt, lông mi dày che đi đôi mắt khiến Hạ Thiên không nhìn thấy ánh mắt vô cơ của cậu bé.

Matthew quỳ gối giữa tuyết đọng, cậu bé cầm con chuột đồng giống như thưởng thức một bức tranh nghệ thuật được vẽ tỉ mỉ. Cậu bé nghe được Hạ Thiên mở miệng thì chậm rãi buông bàn tay trái đang cầm con chuột đồng ra, ngón tay cuộn lại như muốn buông tha cho nó.

Nhưng trước khi chuột đồng giãy dụa muốn chạy trốn, Matthew vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, tay phải nắm lấy một tảng đá bên cạnh.

Khi cậu bé giơ tay lên, Hạ Thiên cũng hiểu được ý định của Matthew. Hạ Thiên chưa bao giờ nghĩ tới hành động của một đứa trẻ lại nhanh nhẹn như vậy, cô trừng mắt nhìn, còn chưa kịp đáp lại thì...

"Matthew, đừng--"

Con ngươi của Hạ Thiên đột nhiên co rút.

Cô đưa tay muốn giữ chặt Matthew, nhưng đã quá muộn, hòn đá bén nhọn đập xuống đầu con chuột đồng xấu số một cách mạnh mẽ.

Hòn đá sắc nhọn được đập xuống nhanh như chớp.

Da thịt ở đầu con chuột tróc ra, xương cốt vỡ vụn phát ra tiếng vang vừa thanh thúy vừa nặng nề, âm thanh này đã phá vỡ sự yên bình và tĩnh lặng vốn có của khu dân cư vào đêm Giáng Sinh, hình ảnh này như một nghệ thuật gia đang trong quá trình tạo ra tác phẩm để đời của mình.

Máu thịt ấm áp bắn lên người Hạ Thiên khiến cô khϊếp sợ ngã ngồi trên mặt đất. Sau đó lại ngẩng đầu thì vừa vặn đối diện với tầm mắt của Matthew.

Giống như cô, khuôn mặt của Matthew cũng dính đầy vết máu. Da thịt trắng nõn không tỳ vết hay mái tóc rực rỡ mang màu vàng nắng, tất cả đều dính vết máu.

Dưới dấu vết màu đỏ sậm, đôi mắt xanh biển trong suốt cùng màu với bầu trời và biển rộng vẫn trong suốt, xinh đẹp như trước.

Trong đó không có bất kỳ cảm xúc nào.

Không có sợ hãi, không có áy náy, cũng không có cảm giác phiền não sau khi mình làm sai. Đối với Matthew Dennehy thì nhiệm vụ mà cậu bé đặt ra là dọn vườn, vì vậy không có sự khác biệt nào giữa việc xử tử một con vật gây hại cho mùa màng cùng con người hay việc dọn tuyết.