Chương 16: Ác ma của cô

Vài phút trước, Hạ Thiên còn thán phục trước dung mạo của Matthew, ngay sau đó, cậu bé liền dùng hành động để chứng minh với cô rằng mình hoàn toàn xứng đáng với hình tượng một tội phạm gϊếŧ người hàng loạt trong nguyên tác.

Ẩn chứa dưới lớp da của thiên sứ chính là linh hồn của một ác ma.

Hạ Thiên chớp chớp mắt, phải mất một lúc thì cô mới bình tĩnh trở lại.

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, tiến đến trước mặt Matthew, cầm một nắm tuyết đọng lau lên mặt Matthew. Tuyết trắng chạm đến da thịt hòa tan thành nước, mượn nước đá Hạ Thiên thô sơ giản lược thay cậu bé, thay chính mình lau đi vết máu trên mặt tóc, sau đó lại dùng bùn đất dưới tuyết đọng bao trùm lên vết tích vẩy lên quần áo.

"Để bà Pete nhìn thấy sẽ không tốt." Hạ Thiên hạ giọng nói: "Bà ấy sẽ bị dọa."

Matthew vẫn thích làm búp bê nên không thèm mở miệng cũng như phản ứng lại lời của cô, cậu bé để mặc Hạ Thiên xử lý mọi thứ cho mình.

Sau khi xóa sạch vết máu trên người, Hạ Thiên lại nhanh chóng xúc cái xác của con chuột đồng bị đập nát, hơn nữa còn cẩn thận lần lượt xúc đi tất cả những chỗ tuyết bị dính máu.

Cô đã đọc qua không ít vụ án gϊếŧ người liên hoàn, rất nhiều vụ đều nói, phần lớn những kẻ gϊếŧ người liên hoàn thường có hành vi khác người, bọn họ biểu hiện qua những hành động nhỏ như đốt cháy và hành hạ động vật nhỏ đến chết. Hành vi của Matthew Dennehy là một trong những hành vi điển hình của một tội phạm, cậu bé thậm chí còn giống với những hung thủ thật sự tồn tại hơn ai hết, vì sao á? Vì ít nhất những tội phạm đó còn có thể giao tiếp trong thời thơ ấu. Mà bây giờ, Hạ Thiên cảm thấy mình giống mấy đứa bị tự kỉ hơn, moé, lấy lòng thằng nhóc này éo khác gì việc làm bạn với một tảng đá cả.

Có động lực, tốc độ dọn dẹp vườn hoa của cô cũng nhanh hơn trước.

Hạ Thiên xóa bỏ tất cả dấu vết, toàn bộ quá trình này khiến cô cảm thấy bản thân đã sinh ra một loại ảo giác hoang đường, đó chính là giúp tội phạm gϊếŧ người hủy thi diệt tích, nói nôm na dễ hiểu thì là đồng phạm ấy.

Cô thở hồng hộc trở lại bên cạnh Matthew, từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cô còng lưng ra làm, còn cậu bé này thì hay rồi, vô cùng "ngoan ngoãn" đứng im một chỗ không làm gì thêm, nếu không phải Matthew vẫn còn thở thì cô tưởng mình đã bị lừa rồi, mịa, thằng nhóc này giống hệt một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ luôn, không cử động không chớp mắt không làm gì cả.

"Sau này nhìn thấy các loại chuột, kể cả chuột đồng, hay các loài động vật có hại, em có thể lựa chọn xử lý bằng thuốc." Cô nói: "Người lớn không thích nhìn thấy cảnh máu thịt bay tứ tung, xương cốt nằm la liệt đầu, bọn họ mà thấy em làm vậy thì tất cả đều có phản ứng giống nhau, đều coi em là quái vật, sau đó sẽ giống như cái cách mà Frank bài xích em vậy, sẽ đối xử không tốt với em. Đều là xử lý sâu bệnh hay các loại động vật gây hại cho con người, vậy vì sao không lựa chọn phương thức bọn họ thích chứ?"

Khi nói ra những lời này, tay Hạ Thiên vẫn run rẩy.

Không phải xuất phát từ sợ hãi, mà là sau khi chứng kiến cảnh tượng máu tanh, Adrenaline (một loại hormon làm tăng huyết áp) theo bản năng tăng lên.

Tốc độ nói chuyện của cô cũng nhanh hơn trước không ít.

"Thế giới này có một khuôn khổ, Matthew."

Hạ Thiên đứng khoa tay múa chân vẽ ra một cái khung trong không khí để cậu bé trước mặt có thể hiểu.

"Con người rất dối trá nên bọn họ đã quy định ra mấy cái pháp luật, đạo đức và những quy tắc tỉ mỉ khác, nếu ai có hành vi hoặc cử chỉ vượt qua những quy tắc này, bọn họ chắc chắn sẽ bị trừng phạt."

Cô nhanh chóng nói tiếp: "Ví dụ như bà Smith không cho phép trong nhà nảy sinh mâu thuẫn, Frank vi phạm quy tắc nên cậu ta mới bị phạt. Nhưng chúng ta có thể sống thoải mái, là chính mình nhờ những quy tắc này, chỉ cần khéo léo một chút là được."

Hạ Thiên cố gắng giải thích với Matthew, cô mong muốn cậu bé có thể hiểu những gì mình nói.

"Ví dụ như lấy lòng cái người đã đặt ra quy tắc, bọn họ sẽ thích em hơn, sau đó người không biết quỷ không hay mà thiên vị em hơn những người khác." Hạ Thiên đề nghị: "Lại ví dụ như vận dụng dược vật cùng công cụ linh tinh để loại trừ các loại sâu hay các loại thú có hại mà không biến thành bộ dáng người lớn không thích, bọn họ sẽ thưởng cho em."

"Có lẽ em không hiểu ý nghĩa về sự tồn tại của các quy tắc... Nhưng vì tốt cho bản thân, để không phải bị đánh, được thưởng nhiều, chỉ cần không đi làm chuyện mà người lớn chán ghét là được, như thế không tốt sao? Ít nhất em cũng có kẹo ăn, thậm chí còn được bọn họ được bảo vệ."