Chương 8

Một năm sau, Nam Diêu cũng được nhận vào trường của Tống Húc và trở thành đàn em của anh ta.

Hai người họ có thời gian ở bên cạnh nhau nên dần phát sinh những tình cảm khác.

Mặc dù Tống Húc cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, nhưng lại không khống chế được tình cảm mà ở bên cạnh Nam Diêu.

Kết quả xuất hiện những đoạn ngược văn trong tiểu thuyết kinh điển.

Nguyên chủ bị bệnh sốt cao, nhưng Tống Húc lại đến dự tiệc sinh nhật của Nam Diêu.

Nguyên chủ cuối cùng cũng phải khổ luyện mới đỗ được vào trường đại học mình chọn, khi cô ấy muốn tìm bạn trai để ăn mừng thì bạn trai lại đang chúc mừng buổi triển lãm nghệ thuật đầu tiên của Nam Diêu.

Mãi cho đến khi nguyên chủ nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, đầu óc của Tống Húc mới tỉnh ngộ.

Anh ta là người cuối cùng biết về cái ch/ết của nguyên chủ.

Thời điểm nguyên chủ qua đời, Tống Húc đang tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật ở nước ngoài cùng Nam Diêu.

Một tuần trước khi nguyên chủ mất, cô đã từng cầu xin Tống Húc có thể ở lại bên cạnh cô một lát hay không.

Nhưng một cuộc điện thoại từ Nam Diêu đã khiến Tống Húc vội vàng rời đi.

Sau khi nguyên chủ qua đời, anh ta cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu thương nhất chính là Nam Kiều, anh ta bắt đầu phát điên lên, làm trời làm đất không cho th/i th/ể của Nam Kiều hoả táng.

"Sao em lại nhìn anh như vậy?"

Tống Húc dường như có chút sợ hãi ánh mắt của tôi, vô thức lùi lại phía sau.

Tôi mỉm cười lắc đầu.

Mặt Tống Húc khá đẹp, có thể xé da mặt ra mà cất giữ lại.

"Tống Húc, em gái của em đang ở bệnh viện." Tôi chậm rãi nói.

Lúc này Tống Húc còn chưa biết Nam Diêu nhập viện.

Cơ thể anh ta đột nhiên căng thẳng: "Diêu Diêu bị gì vậy?"

“Con bé có vẻ quá xúc động vì cảm thấy có lỗi khi em trượt kỳ thi đại học”.

Tống Húc nhìn tôi, ánh mắt có chút trách móc.

"Tiểu Kiều, sức khỏe của Diêu Diêu luôn không tốt, sao em lại so đo với em ấy làm gì?”

"Diêu Diêu là em gái ruột của em, em ấy sẽ không bao giờ làm hại em."

“Đây chỉ là ngoài ý muốn, nếu năm nay không đậu đại học thì năm sau có thể thi lại."

“Nhưng sức khỏe của Diêu Diêu lại không có cơ hội quay trở lại nữa."

"Anh biết em chịu thiệt thòi, em yên tâm, sau này cho dù em không vào được một trường đại học tốt, anh sẽ nuôi em.”

Hãy nhìn xem, đây có phải là lời của con người nên nói không?