Chương 9

Tôi ngạc nhiên nhìn Tống Húc, hơi khó hiểu lúc tác giả xây dựng nhân vật này đang ở trong trạng thái tinh thần như thế nào.

Tôi theo Tống Húc vào phòng anh ta.

Trên bàn làm việc của Tống Húc có một bức ảnh mà anh ta chưa kịp cất đi.

Bức ảnh của anh ta và Nam Diêu.

Trong ảnh, chàng trai và cô gái nhìn nhau cười rạng rỡ.

Tống Húc vội vàng giấu bức ảnh, muốn giải thích với tôi tôi.

Tôi khoát tay.

“Em hiểu rồi, anh không cần phải giải thích với em đâu, anh coi em ấy như em gái của mình phải không?”

Tống Húc thở phào nhẹ nhõm rồi mở tủ lấy cho tôi một bộ quần áo.

Nhưng vừa mở tủ ra, tôi đã nhìn thấy bên trong có một chiếc váy quen thuộc.

Chiếc váy đó chính là chiếc váy mà nguyên chủ rất yêu thích và muốn có trong ngày sinh nhật.

Nhưng Nam Diêu cũng thích chiếc váy này.

Cô ta nũng nịu với Nam Hiểu Quang và chiếc váy này đã vào tay Nam Diêu.

Để kí©h thí©ɧ nguyên chủ, Nam Diêu thường xuyên mặc chiếc váy này, đi qua đi lại trước mặt nguyên chủ.

Tôi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tống Húc và nở nụ cười châm biếm.

Tống Húc lúc này vô cùng khẩn trương, lắp bắp giải thích: "Tiểu Kiều, không phải như em nghĩ đâu. Chiếc váy này là lần trước Diêu Diêu tới nhà anh, vô tình làm ướt quần áo, cho nên..."

Suy cho cùng, Tống Húc vẫn còn trẻ và nói dối hết sức vụng về.

Mặt anh ta đỏ bừng, lưỡng lự không biết phải nói gì.

Tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta.

"Tống Húc, anh không cần giải thích, em tin tưởng anh."

Cơ thể căng thẳng của Tống Húc thả lỏng hơn rất nhiều.

"Tiểu Kiều, anh biết em sẽ không tùy tiện nghi ngờ anh, người duy nhất trong lòng anh chính là em..."

Tống Húc nắm tay tôi.

"Chúng ta cùng đến bệnh viện thăm Diêu Diêu, em là chị gái của em ấy, chỉ cần em tha thứ cho em ấy, Diêu Diêu nhất định sẽ khỏi bệnh."

Sau khi tôi thay quần áo mới, Tống Húc sốt ruột nói.

Có thể thấy anh ta thực sự lo lắng cho Nam Diêu.

Tôi khẽ thở dài.

"A Húc, hóa ra trong lòng anh, em vẫn không thể so sánh được với Nam Diêu."

Tống Húc quay đầu lại: "Em đang nói gì vậy? Đối với anh em là quan trọng nhất..."

"Quan trọng đến mức nào? Anh có thể ch/ết vì em không?"

Tống Húc do dự một chút rồi gật đầu.

Anh ta muốn tôi hiểu là anh ta yêu tôi hơn chính bản thân mình.

Nhưng anh ta không biết, những gì tôi nói đều nằm trên mặt chữ.

Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Húc.

“Em cũng biết anh yêu em, A Húc. Trước khi đến bệnh viện thăm em gái, em định nấu cho anh một món canh bổ dưỡng.”